Trời rét đậm, gió thổi vù vù suốt đêm.
Sáng hôm sau, cả thành Trường An đều đầy lá khô rụng lả tả, khung cảnh vô cùng hiu quạnh.
Ngày âm, mặt trời chậm chạp chưa mọc, canh giờ vẫn mới tờ mờ sáng, trên đường cái không có bao nhiêu dấu chân, chỉ có tiếng xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, Khương Trĩ Y ngáp một cái, lại tiếp một cái.
Hôm qua sau khi hết khoá, thấy tâm tình A Sách ca ca tựa hồ vẫn không tốt, nàng hồi phủ liền nghĩ tới nghĩ lui, ngồi không được, kêu phòng bếp hầm chút canh thuận khí an thần, đi một chuyến đến Thẩm phủ.
Không ngờ hầm xong canh giờ có chút trễ, A Sách ca ca đã ngủ rồi, coi nhưng uổng công đi một chuyến.
Sau khi dẹp đường hồi phủ, nàng liền dặn dò Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ngày hôm sau nói cái gì cũng phải kéo được nàng ra khỏi giường, không thể đến trễ nữa, kẻo lại làm trái tim A Sách ca ca càng thêm băng giá.
Nên sáng sớm hôm nay, Khương Trĩ Y đấu tranh với cơn buồn ngủ thật lâu, trong lòng mặc niệm 180 lần "A Sách ca ca đang đợi ta", rốt cuộc ngáp dài bò lên, mơ mơ màng màng rửa mặt, thay y phục xong, liền lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía Đông Nam rồi dừng lại trước cửa thư viện Thiên Sùng, Khương Trĩ Y ôm hai con mắt vẫn còn mơ màng, chảy nước mắt đi vào.
Giờ phút này vẫn còn sớm, chỉ mới có vài tên công tử trọ tại học xá tới học đường, ngay cả học đồ ưu tú nhất của học đường chữ Thiên kiêm nhi tử tướng quốc còn chưa tới.
Vào học đường, vừa thấy Nguyên Sách còn chưa tới, Khương Trĩ Y bảo Cốc Vũ lặng lẽ đem một phần canh nóng hầm hập để ở dưới án thư của hắn, còn bản thân mình thì ngồi xuống chỗ ngồi của mình, sau đó gục đầu ngủ bù.
Ánh sáng dần dần rõ ràng lên, mặt trời chậm rãi chui ra khỏi tầng mây dày nặng.
Ánh sáng vàng xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên án thư, hong cho Khương Trĩ Y cả người ấm áp, càng thêm khát ngủ.
Khương Trĩ Y đang còn nhắm mắt dưỡng thần liền nghe thấy từng tiếng bước chân lác đác, tiếng nói chuyện, thậm chí là cả tiếng ngáp, cao thấp phập phồng, từ xa đi tới.
Cơn buồn ngủ của nàng cũng giống như bọn học đồ lục tục tiến vào, dào dạt kéo đến.
Khi ẩn ẩn sắp sửa chìm vào ngủ mơ, trên học đường đột nhiên vang lên tiếng thước chặn giấy vỗ vào trên bàn, "bang" một cái.
Cả người Khương Trĩ Y run lên, bỗng dưng mở mắt ra nhìn, vừa nhấc đầu, thấy tiên sinh dạy học không biết từ khi nào đã đứng trên bục giảng, đang nhắc nhở mọi người ngồi đây tỉnh táo lại, chuẩn bị nhập học.
Khương Trĩ Y nhìn Cốc Vũ đưa mắt ra hiệu: Người đâu? Cốc Vũ há miệng làm khẩu hình, không có tới.
Tiên sinh dạy học đứng trên bục giảng bắt đầu nói về bài giảng hôm nay, mắt thấy Nguyên Sách vẫn còn chưa tới, Khương Trĩ Y nhăn nhăn mày, đang muốn kêu Cốc Vũ đi ra ngoài hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, chợt thấy phía trước cửa sổ có một thân ảnh cao dài đi qua ——
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng thở ra, nhìn theo hắn cho đến khi hắn ngồi xuống chỗ kế bên, nhỏ giọng kêu hắn một tiếng, chỉ chỉ xuống phía dưới án thư của hắn.
Nguyên Sách không quay đầu nhìn nàng, nhưng rũ mắt nhìn lướt xuống, hẳn là phát hiện cái hộp đồ ăn kia, chỉ là liếc mắt qua đi rồi lại mau chóng đưa mắt quay về phía trước, vẫn không mở ra.
Có lẽ là nghĩ ở trên học đường không tiện ăn uống.
Khương Trĩ Y thở dài, đáng tiếc hôm nay nàng thức sớm như vậy, còn hắn lại đến chậm như thế, cả hai chưa kịp nói với nhau một câu nào, ngay cả canh nàng chuẩn bị cũng sắp bị bỏ phí rồi.
Khương Trĩ Y nhìn tiên sinh dạy học đứng trên giảng thượng.
Hôm nay là khoá âm luật, tiên sinh nhìn có vẻ hiền từ, hẳn là không phải mà một khối "Xương cứng".
Nghĩ vậy, Khương Trĩ Y kéo tờ giấy Tuyên Thành trong tầm tay qua, đề bút viết xuống một hàng chữ nhỏ ——
Trong hộp đồ ăn là canh lê ngọt, khi ăn có thể uống thêm trà, không cần khách sáo.
Viết xong, lại xếp lại làm ba, đưa cho Cốc Vũ.
Cốc Vũ ngầm hiểu đưa tay nhận, thừa dịp khi tiên sinh dạy học cúi đầu, liền ném tờ giấy trong tay về phía bên tay phải.
Một đường parabol qua đi, tờ giấy không tiếng động dừng lại bên chân Nguyên Sách.
Người từ trước đến nay đều vô cùng nhạy bén với động tĩnh quanh thân lại giống như hoàn toàn không chú ý tới, vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng về bục giảng kia, mắt cũng chưa chớp một chút.
Khương Trĩ Y đành phải lại xé xuống một tờ giấy trắng nữa, lại viết lại một lần, hất hất cằm với Cốc Vũ, ý bảo nàng ta ném vào trên thư án ấy.
Cốc Vũ gật gật đầu, lại lần nữa ném tờ giấy ra, lần này ném lên được trên rìa một góc bàn của Nguyên Sách.
Nhưng hình như quá rìa rồi thì phải, người ngồi đó vẫn hay biết gì.
Khương Trĩ Y nhẫn nại xé giấy thêm lần thứ ba, thấy tờ giấy này khó ném như vậy, nếu thật vất vả ném qua được, chỉ nói có một câu thì không khỏi quá không đáng, liền lại viết thêm mấy chữ nữa xuống bên dưới ——
Đêm qua ta tới trong phủ đi tìm chàng, Thanh Tùng nhưng có nói cho chàng không?
Mới vừa rồi trước khi chàng tới, tiên sinh có nói khoá âm lực hôm nay sẽ tổ chức hai người một tổ, dùng bất kể nhạc cụ nào mà mọi người có thể sử dụng để sáng tác một khúc hợp tấu.
Lát nữa rút thăm chàng động tay một chút, chúng ta cùng nhau cầm sắt hòa minh!
Sau khi xếp tờ giấy lại, nghĩ ước chừng là Cốc Vũ cùng A Sách ca ca duyên phận không đủ, lần thứ ba này Khương Trĩ Y quyết định tự mình làm, nàng nheo một mắt lại, nhắm nửa ngày, mới ném về phía Nguyên Sách.
Khương Trĩ Y vui vẻ, nhìn ở khoảng cách hơn một trượng kia, Nguyên Sách trầm mặc hơi cúi đầu, một tay mở tờ giấy nhìn lướt qua: "......"
Thấy hắn lại nhìn về phía chính mình, Khương Trĩ Y lập tức vứt cho hắn một ánh mắt.
Nguyên Sách chậm rãi dời mắt đi, nhìn về phía ống thẻ trên bục giảng, nhíu nhíu mày.
Thấy hắn có vẻ đã hiểu rõ, trong lòng Khương Trĩ Y liền yên tâm hẳn, nàng quay đầu nhìn lên phía trên.
Một lát sau, nghe thấy tiên sinh đứng trên bục giảng nói: "Đều lên rút thăm đi."
Cốc Vũ vén rèm châu lên, thay Khương Trĩ Y đi ra phía trước.
"Cổ có Du Bá Nha với Chung Tử Kỳ, cao sơn lưu thủy ngộ tri âm, dùng nhạc kết bạn, quả là một chuyện vô cùng tốt đẹp ở nhân sinh.
Trên thế gian này, mỗi nhạc cụ đều có âm sắc khác nhau, hai người tuỳ ý cùng hoá tấu, lại có thể va chạm ra vẻ đẹp thiên biến vạn hoá của âm luật.
Hôm nay bất luận chư vị rút được bất cứ thăm nào, hợp tấu cùng ai, đều là duyên phận trời cho.
Có lẽ sau hôm nay, trong học đường chữ Thiên này, biết đâu lại có thể sinh ra một đôi Du Bá Nha cùng Chung Tử Kỳ đương thời——" Tiên sinh ở trên bục giảng cười tủm tỉm vuốt râu, tự cảm thấy này khóa này quả là sáng kiến tuyệt diệu nhất.
Khương Trĩ Y cũng ngồi phía dưới cười khúc khích, cảm thấy vị tiên sinh này quả thực là người tận tâm săn sóc nhất trong cái thư viện Thiên Sùng.
Đang nghĩ ngợi lang man, Cốc Vũ cầm thẻ trở về, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ mới vừa rồi có lén để cho Thẩm Thiếu tướng quân xem số thẻ."
Khương Trĩ Y cho nàng ta một ánh mắt tán thưởng, nhìn mọi người đang vây quanh ở trên bục giảng kia, lát sau, thấy Nguyên Sách từ trong đám người đi trở về.
Sau khi thẻ được rút sắp xong, cả học đường đều là tiếng xì xào, mọi người châu đầu ghé tai, hỏi nhau xem ai rút được số mấy, ai số 1, ai số 2.
Chờ những người phía trước đã trao đổi số thẻ, khớp số với nhau xong, lại có người lục tục muốn mang nhạc cụ của mình cùng đồng bạn được ghép tổ đi ra ngoài tìm nơi thanh tịnh để tập luyện, Khương Trĩ Y nhìn Nguyên Sách bên tay phải, tằng hắng giọng nói, làm như tình cờ nói: "Ai là số 9?"
Đang chờ một câu đáp chắc chắn trả lại, thì từ chỗ ngồi phía trước bỗng nhiên vang lên một câu —— "Là ta."
Khương Trĩ Y quay đầu lại nhìn Bùi Tử Tống sửng sốt: "Ta nói là số 9."
Bùi Tử Tống rũ mắt nhìn tấm thẻ trong tay, lại xoay mặt thẻ lại cho nàng xem.
Thình lình, chính là một chữ "Cửu".
Khương Trĩ Y nhanh chóng quay ngoắt lại nhìn về phía bên phải, đúng lúc thấy Nguyên Sách cầm thẻ lên, một mình đi ra ngoài.
"Ê —— Thẩm Nguyên Sách!" Khương Trĩ Y buột miệng gọi người lại.
Bùi tử Tống nhìn nhìn Khương Trĩ Y, lại nhìn nhìn bóng dáng Nguyên Sách đứng yên: "Nếu trong lòng Khương tiểu công tử đã có người muốn