Nguyên Sách không ở Vĩnh Ân Hầu phủ lâu, lúc này hắn vốn không nên tới đây, nếu đã đánh tiếng bản thân bị thương không nhẹ với bên ngoài, nên tránh lưu lại hành tung để người ngoài biết được, sở dĩ đêm khuya hắn vẫn cố tới, là vì biết vị tổ tông này vừa nghe thấy tin tức sợ là có ngồi xe lăn cũng muốn chạy đến Thẩm phủ, nên liền tới cửa cho nàng nhìn một cái.
Nhìn cũng nhìn rồi, thuận tay đổi thuốc cho nàng một lầm, Nguyên Sách lặng yên không tiếng động trở lại Thẩm phủ, ám dạ tới, vô ảnh đi, tựa như chưa bao giờ bước ra khỏi Đông viện vậy.
Khương Trĩ Y biết trước mắt phải lấy đại cục làm trọng, cũng lo lắng Nguyên Sách bôn ba qua lại làm thương tích càng nặng thêm, nàng đã có nữ thái y theo hầu cạnh bên, liền không cần hắn trở lại chăm sóc, qua đi mấy ngày, chỉ thư từ lui tới cùng hắn.
Mỗi ngày, đến đêm lại viết một phong thư, nói một chuyện xảy ra lúc ban ngày, sáng sớm hôm sau lại sai người đưa qua.
Nàng hiểu hắn bị thương tay phải, cũng không cần hắn hồi âm, bảo người hỏi thăm Thanh Tùng, biết mỗi phong thư hắn đều đọc liền rất là vui vẻ.
Hai người như thế mà mỗi người tự dưỡng thương hết 10 ngày, thì một tin chấn động triều dã đã nổ tung tại kinh thành ——
Tuyên Đức Hầu vì ái tử bị thương nặng, xin nghỉ 10 ngày không vào triều, thế nhưng một sớm trở về Kim Loan Điện, lại dâng trạng thư tố cáo Lạc Khang bá tham ô quân lương, nguyện lấy tước vị của Trác gia ra đảm bảo, tất cả tội trạng này từng câu từng chữ đều là thật, tuyệt đối không hư cấu.
Thánh Thượng xem trạng thư xong liền tức giận tím mặt, hạ lệnh cho Tam Tư bộ xác minh nghiêm tra, Lạc Khang bá bị bãi chức ngay tại chỗ, nam đinh của Chung gia trong một đêm tất cả đều bị bắt vào tù.
Hiện giờ bên ngoài ai ai cũng cảm khái, đều nói Chung Bá Dũng cứ tự cao mình võ nghệ cao cường, nhưng tài đức không tới, tạo cái đại nghiệt này.
Chung gia có đứa nghịch tử như hắn quả thật gia môn bất hạnh, nhưng mà cũng là ác nhân đều có quả báo, nếu không thì đang yên đang lành, chỉ mấy trò đùa giỡn lại vô tình chọc trúng ngay người đang cầm chứng cứ Chung gia tham ô cơ chứ.
Khi Khương Trĩ Y nghe tin tức này thì đang cặm cụi viết thư cho Nguyên Sách, người khác không biết là ai ở sau lưng thao túng những việc này, nhưng nàng biết, nàng muốn hỏi hắn một chút, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nếu như chuyện Tuyên Đức Hầu cáo trạng Lạc Khang bá tội tham ô quân lương cũng là một trong những đòn trả thù của hắn, vậy thì từ lúc nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến khi hắn ra tay bất quá chỉ nửa ngày ngắn ngủn, hắn làm như thế nào lại chuẩn bị được kế hoạch tỉ mỉ từ chứng cứ có thể vặn ngã Chung gia đến thiết cục như vậy chỉ trong nửa ngày chứ?
Chả lẽ là, hắn đã xuống tay điều tra Chung gia từ trước rồi sao?
Ở nơi nàng không nhìn thấy, hắn đang làm những gì, và vì sao phải làm như vậy?
Nghi vấn một vụ tiếp theo một vụ, đặt bút xuống cũng nghĩ đến lúc này hai nhà Chung, Trác đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, án tử chưa định, tuyệt đối không thể để A Sách ca ca bị cuốn vào trong đó, thư từ qua lại không khỏi quá mức nguy hiểm, vẫn nên để đến khi giáp mặt nói mới tốt, tiếp tục nói chuyện hôm nay ăn cái gì thì hơn.
Mục Tân Hồng đứng ở trước án thư, hỉ khí dương dương hướng về phía Nguyên Sách hồi báo: "Tam Tư bộ đã tra được số tiền tham ô đã đạt trăm vạn lượng, Lạc Khang bá vì chân bị thọt phải rời khỏi tiền tuyến, ẩn cư sau bức màn, mấy năm nay có lẽ đã tham lam không ít tiền tài để lấp đầy không cam lòng của bản thân, tích lũy chưa bao lâu đã khổng lồ đến như vậy, không có gì bất ngờ xảy ra, tử tội đã định."
Trên mặt Nguyên Sách lại không có quá nhiều vui mừng, nhìn thư trong tay, nhàn nhạt nói: "Án là do Tam Tư bộ tra, tội định như thế nào phải xem Thánh Thượng, không nên vui vẻ quá sớm."
Mục Tân Hồng gật đầu khen đúng, khôi phục biểu cảm túc mục.
Trước đây bọn họ dưỡng cái tên hoạt tử nhân Cao Thạch nửa năm, câu ra được độc thủ đứng phía sau màn là Lạc Khang bá, biết được hoá ra lúc Lạc Khang bá còn trẻ, đi đánh giặc ở tiền tuyến từng có ân với Cao Thạch, Cao Thạch không tiếc phản bội Huyền Sách Quân cùng đại công tử cũng muốn trung thành với Lạc Khang bá, đó là vì trả ân.
Nhưng Lạc Khang bá thân là kẻ bôn ba trong quan trường nhiều năm, đã phạm tội lớn thông đồng với địch, làm sao có thể ngây ngốc để lại chứng cứ phạm tội? Thiếu tướng quân lại chưa chính thức thụ quan, không thể tiếp cận con cáo già này, liền quả quyết dứt khoát vào Thiên Sùng thư viện, định thông qua Chung Bá Dũng thăm dò đến đế Chung gia này.
Sau lại tra được quan hệ của Chung gia cùng Trác gia, phát hiện hai tên nhi tử của Chung gia cùng Trác gia lén giao hảo, hai vị phụ thân cũng có ích người lợi ta, liền tìm được chỗ đột phá.
Chỉ là vốn dĩ Trác gia cũng không phải là mục tiêu của thiếu tướng quân, theo kế hoạch ban đầu, thiếu tướng tính toán dùng ích lợi để chia rẽ hai nhà Chung, Trác, kết quả ngày ấy quận chúa xảy ra chuyện, Trác tiểu hầu gia tự mình dâng tới cửa như thế, liền một hòn đá ném hai chim, thu thập hết cả bọn.
Hiện giờ hết thảy đều phát triển theo kế hoạch của thiếu tướng quân, nhưng mà càng đến thời điểm như thế này, xác thật càng phải cẩn thận, không thể khinh địch.
Mục Tân Hồng cảm thấy lời của thiếu tướng quân thật có lý, hắn nghiêm túc nghĩ đến đây, vừa nhấc đầu, lại thấy người mới vừa rồi kêu hắn đừng cao hứng quá sớm hiện giờ khóe miệng hơi cong, bản thân có vẻ còn rất cao hứng.
Hắn biết ngay mà, mối thù giết người thân, mắt thấy sắp báo được, ai có thể không vui?
Mục Tân Hồng ấp ủ một câu hợp với tình hình nói ra: "Tóm lại hiện giờ hung thủ ám hại đại công tử đã ở trong lao ngục, cũng có thể an ủi đại công tử trên trời có linh thiêng!"
Ý cười trên mặt Nguyên Sách bỗng nhiên vừa thu lại, nâng mi mắt lên khỏi tờ giấy viết thư.
Mục Tân Hồng sửng sốt.
Lời này cũng không thể nói sao? Hắn nói sai cái gì à? Mục Tân Hồng do dự nhìn kỹ mặt sau lá thư trên đầu ngón tay Nguyên Sách ——
Hoa văn là hoa bồ công anh chìm giữa sắc màu rực rỡ, còn có ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua, cẩn thận ngửi một chút còn có mùi thơm thoang thoảng.
"À......" Mục Tân Hồng mới phát hiện mình phản ứng sai hoàn cảnh, xấu hổ cười gượng mấy tiếng, "Ngài đang cao hứng cái lá thư này nhỉ."
Nguyên Sách trầm mặt hơi nhướng mí mắt: "Đọc đến đoạn có chút chuyện ngu xuẩn thôi."
Nhớ tới mấy ngày trước đây Thanh Tùng trộm thở dài nói, công tử gần đây mỗi ngày xem thư quận chúa gởi đều sẽ cười, không biết đại công tử ở trên trời nhìn thấy có cảm tưởng gì......!Mục Tân Hồng ho nhẹ một tiếng: "Không có việc gì, thiếu tướng quân của chúng ta, cười cũng chỉ như đánh cái hắt xì, đều là nhân chi thường tình, ai nhịn được chứ, ta muốn cười liền cười, không cần để ý tới ánh mắt người khác!"
Nguyên Sách chậm rãi nâng lên một ngón trỏ lên, chỉ hắn, rồi chậm rãi xoay ngón tay một vòng về bên phải.
Mục Tân Hồng quay đầu nhìn theo ngón tay kia, thấy đó là phương hướng tiễn khách, liền sờ sờ ót lui đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, trong thư phòng lại trở về yên tĩnh, Nguyên Sách rũ mắt xuống, ánh mắt một lần nữa trở về trên giấy viết thư trong tay ——
"A Sách ca ca thân khải, đảo mắt thì ngày tháng "thấy chữ như thấy mặt" đã gần nửa con trăng rồi, khi nào có thể chân chính gặp mặt nhau đây? Nghe Thanh Tùng nói, thương thế của chàng đã gỡ băng rồi, chân ta cũng lành lại tương đương vậy, hôm nay nữ thái y bảo ta xuống đất đi thử một chút xem, ta đi được hai bước, xác thật không đau, chỉ là ta đi đường có chút lọng cọng không quen.
Uy Vũ ngồi bên cạnh nhìn ta, ta đi một bước nhỏ, nó liền nhảy theo một bước lớn, quay đầu lại còn nhìn ta kêu meo meo meo.
Chàng nói xem, nó có bốn cái chân, đi nhanh hơn kẻ hai chân như ta thì có gì đáng để kiêu ngạo? Ngày mai đừng hòng ăn cá của ta."
Nguyên Sách quét ánh mắt xuống, đọc tiếp từ đoạn bị Mục Tân Hồng ngắt ngang ban nãy ——
"Đúng rồi, hôm nay Bảo Gia a tỷ tới trong phủ, lần trước nàng ấy tới thăm ta cứ trúng vào thời điểm ta uống thuốc đi ngủ rồi, hôm nay cuối cùng cũng nói được với nàng ấy mấy lời.
Nàng ấy nói nếu sớm biết được ta sẽ xảy ra chuyện như vậy, đã không nhờ ta đi giúp nàng ấy hỏi thăm hôn phối của Bùi Tử Tống.
Hiện tại chàng cũng biết rồi đó, không phải là ta có ý tưởng an phận gì với Bùi Tử Tống.
Hôm nay ta nhân tiện cũng hỏi Bảo Gia a tỷ, nàng ấy là tình nhân cũ của Lý Từ Phong hay sao? Ta nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không thích hợp, tửu lầu của Bảo Gia a tỷ khai trương sau khi Lý Từ Phong vào kinh không lâu, lại còn trùng hợp tên là Từ Phong Lai , nhất định có gì