Nguyên Sách hỏi xong, liền kiên nhẫn chờ nàng đáp lại, không nói chuyện nữa.
Trong sương phòng an tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, lò than bên chân hun đến người choáng váng giống như say rượu, Khương Trĩ Y nhìn thẳng hắn, người thì an tĩnh không nhúc nhích, nhưng tim lại đập nhanh đến muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Mấy ngày nay rõ ràng là nàng vẫn luôn treo việc hôn nhân ở bên miệng, nhưng đến lúc ngồi trong lòng hắn thế này, nghe chính miệng hắn hỏi nàng, lại hoảng loạn đến đầu óc nóng lên, nói không nên lời.
Rõ ràng ba năm trước đây cũng tư định chung thân, nhưng sao lại tựa hồ như chưa từng có ấn tượng nóng bỏng như thế này......
Chữ "muốn" đã đến bên miệng, sắp bật ra thành tiếng, Khương Trĩ Y khẩn trương mà nuốt xuống, hơi híp mắt liếc hắn, lấy lại bình tĩnh.
Một lát sau, nàng bắt đầu làm giá nhìn qua, hất hất cằm: "Trước khi đáp câu này của chàng, ta muốn hỏi chàng mấy điều ——"
"Chỉ có ngày cầu thân này chàng mới săn sóc chiếu cố ta như thế, hay là sau này mỗi ngày đều sẽ đối đãi với ta tốt như vậy?"
Đáy mắt Nguyên Sách hiện lên ý cười: "Nàng muốn mỗi ngày, vậy thì mỗi ngày."
"Ta đương nhiên muốn chàng mỗi ngày đều đối tốt với ta, thân thiết với ta giống hôm nay vậy......"
Nguyên Sách cong khóe miệng: "Chuyện này không chắc đâu, năm rộng tháng dài, cũng có lẽ......!ngày nào đó nàng đột nhiên không muốn nữa."
"Đừng lấy lòng tiểu nhân của chàng đi so với bụng bổn quận chúa đây, ta mới không phải là người đứng núi này trông núi nọ! Chỉ cần mỗi ngày chàng đều đối tốt với ta, sao ta lại có thể chán ghét chàng chứ?"
"Phải không?" Nguyên Sách nhìn chằm chằm đôi mắt mắt, "Đây chính là tự nàng nói."
"Là ta nói, như thế nào, chàng cũng muốn ta phát lời thề?"
Khương Trĩ Y thập phần dứt khoát buông tay đang vòng qua cổ hắn ra, học theo bộ dáng hắn lần trước, giơ ba ngón tay lên thề: "Ta Khương Trĩ Y thề có trời, chỉ cần sau này A Sách ca ca ngày ngày đối tốt với ta, ta tất nhiên sẽ cùng A Sách ca ca ân ái như lúc ban đầu, tuyệt đối không ghét bỏ hắn, nếu vi phạm lời thề này......"
"Nếu vi phạm lời thề này ——" Nguyên Sách đột nhiên ngắt lời nàng, chậm rì rì nói, "Liền trói lại tay chân nàng lại, nửa bước cũng đừng hòng trốn."
Khương Trĩ Y chớp chớp mắt: "Không phải đều nói là thiên lôi đánh xuống sao?"
Nàng lại híp mắt cười: " Không nỡ thì nói không nỡ thôi! Ngay cả trói tay chân ta lại, chàng cũng nỡ sao..."
Khương Trĩ Y hí hửng choàng tay qua cổ hắn một lần nữa, rướn người lên đi, vội vàng hôn lên gương mặt hắn một cái: "Gả! Vậy liền gả!"
Nguyên Sách sửng sốt quay đầu nhìn, thấy Khương Trĩ Y đã đỏ mặt vùi đầu vào hõm vai hắn, hắn nâng tay lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, khóe môi lại cong lên thêm một chút.
Sáng sớm hôm sau, Khương Trĩ Y thức tỉnh lại từ tiếng kèn xô na vang rung trời, vừa mở mắt liền nhìn thấy mình đang nằm trên giường, lập tức đầu phi phát tán ngồi dậy: "Ai da, xong rồi xong rồi, không còn kịp rồi!"
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ở cách đó không xa đang sắp rót trà đều sửng sốt, vội vàng tiến lên: "Quận chúa, cái gì không còn kịp vậy?"
"Sao hai ngươi lại thế này, giờ nào rồi, bên ngoài kèn xô na đã thổi nửa ngày, sao còn không gọi ta dậy thay hỉ phục!" Khương Trĩ Y vội vàng xốc chăn lên muốn chạy xuống giường.
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ngẩn ngơ, đứng tại chỗ nhìn nhau, liếc mắt một cái.
Khương Trĩ Y cũng sửng sốt, nhìn mặt trời vào đông ngoài cửa sổ rực rỡ, lại nhìn gian phòng tuy có rất nhiều đồ vật bài trí nàng quen dùng, lại không phải là sương phòng của nàng, mặt lộ vẻ chần chờ, mơ màng nói: "Hôm nay là ngày mấy......"
"Là ngày thứ hai sau khi cầu thân với nàng," Nguyên Sách một chân bước vào sương phòng, ánh mắt kỳ dị đánh giá nàng, không nghĩ tới cái cô nương này còn gấp hơn cả hắn, "Hỉ phục còn chưa bắt đầu làm, đã nghe thấy tiếng kèn xô na rồi sao?"
Đôi chân Khương Trĩ Y treo ở mép giường cứng đờ, rốt cuộc cũng hồi hồn lại, ngón chân xấu hổ cuộn lên.
Đều do tối hôm qua trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều về chuyện thành thân, cùng hắn trò chuyện, nói hỉ phục của nàng phải được mấy chục tú nương thêu một trăm ngày, mũ phượng khăn quàng vai đều phải theo quy cách tôn quý nhất Đại Diệp triều, trừ Hoàng Hậu, ngày đại hôn phải chọn ngày thời tiết tốt, không nóng không lạnh......
Nguyên Sách mỗi câu đều đáp, vẫn luôn ừ cho đến khi nàng nói mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ liền mơ thấy ngày mình lên kiệu hoa, nghe thấy bên ngoài tiếng pháo trúc cùng tiếng kèn xô na rộn ràng, chiêng trống vang trời, mà nàng lại ngủ quên trên giường, không sốt ruột được sao!
Khương Trĩ Y im lặng không lên tiếng nhìn Nguyên Sách, hai cái chân ban nãy nhảy ra như thế nào liền rụt về như thế ấy, trở lại trên giường lật mền ra, nằm xuống, chậm rãi kéo mền lên, che mặt lại.
Nguyên Sách không tiếng động cười cười, đi lên trước ngồi xuống cạnh mép giường, kéo chăn của nàng xuống một đoạn.
"Chưa tỉnh ngủ đâu, đừng phiền ta......!" Khương Trĩ Y níu mền che mặt lại.
Nguyên Sách nhướng mày: "Ngày hôm qua thề rồi, nhanh như vậy đã quên?"
"......!Hôm nay chàng đối tốt với ta chỗ nào chứ, sáng sớm liền tới đây nhìn ta mất mặt, ta phiền chàng là đúng rồi!"
"Ta tới hỏi nàng, ăn sáng muốn ăn ở chỗ này, hay là đi thiện phòng?"
Khương Trĩ Y sửng sốt, quay đầu lại: "Đi thiện phòng không phải bị mẫu thân chàng thấy......"
"Chính là bà ấy kêu ta hỏi nàng."
Tuy Khương Trĩ Y đã tới Thẩm phủ nhiều lần, lại chưa từng ra khỏi Đông viện.
Lúc ban đầu Nguyên Sách vì ổn định đại cục mà không thể không nhận đoạn quan hệ này, liền bảo kế mẫu giả câm vờ điếc, không cần để ý tới động tĩnh ở Đông viện.
Hiện giờ sắp phải thành thân, kế mẫu nói bà lại không ra mặt thật sự thất lễ, sau này để Vĩnh Ân Hầu biết được cũng không vui.
Khương Trĩ Y phản ứng lại hiện giờ đã khác trước, chớp chớp mắt hỏi: "Cho nên mẫu thân chàng muốn gặp ta?"
"Nàng muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì không cần miễn cưỡng."
"Có cái gì miễn cưỡng chứ, vậy đi thiện phòng ăn đi." Khương Trĩ Y đã từng chứng kiến không ít sự kiện trọng đại, sao có thể khiếp sợ mấy việc nhỏ này chứ, vội vàng đứng lên bảo hai tỳ nữ mau mau hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Nguyên Sách tựa vào bên cửa sổ chờ nàng mặc xiêm y, chải đầu, điểm trang, chờ đến khi một loạt tiếng chán chạy trên hành lang vang lên, Thanh Tùng lảo đảo vịn lấy khung cửa: "Công tử, việc lớn không tốt! Vĩnh Ân Hầu tới!"
Khương Trĩ Y bỗng dưng quay đầu, kinh ngạc nói: "Cữu cữu về đến kinh thành rồi?"
Nguyên Sách còn chưa nhận được tin Mục Tân Hồng truyền đến, cũng có chút ngoài ý muốn: "Cho nên đại sự là ——"
"Là Vĩnh Ân Hầu mặt đen đến giống như muốn giết người, tiến vào phủ, hai lời chưa nói chỉ hỏi ngài ở nơi nào, lúc này hẳn sắp xông đến......"
"Thẩm Nguyên Sách đâu! Kêu tên tiểu tử kia ra đây cho ta!" Một giọng nam tử trung niên trầm thấp từ xa tới gần.
Khương Trĩ Y vội vàng đứng dậy, Nguyên Sách tay duỗi ra không giữ được người, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vui mừng thò người ra khỏi sương phòng: "Cữu cữu!"
Trên hành lang dài, Vĩnh Ân Hầu một thân mệt mỏi phong trần dừng bước chân lại, kinh nghi mà trông về hướng bên này, trừng đến đôi mắt tròn xoe ——
Mấy tháng không gặp cháu gái, vẫn trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp, ngăn nắp lượng lệ, lại vào cái canh giờ mà hẳn là chưa tỉnh ngủ, xuất hiện ở phủ đệ nhà người khác, phía sau còn có cái tên theo lời đồn là chắt nữ tế tương lai, sẽ cùng cháu gái hắn hỉ kết liên lí, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì.
Khi lần đầu nghe nói việc này, vẫn là lúc hắn còn trong trạm dịch nào đó trên đường hồi kinh, một quan viên từ kinh thành ra bên ngoài gặp thấy hắn, liền chúc mừng hắn, liên tục kêu là đại hỉ, Thẩm Thiếu tướng quân cùng quận chúa thật là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
Trước khi chạy về Trường An, hắn trăm ngàn lần không thể tin mình lại lạc hậu như vậy, đứa