Tháng ba, mãi cho đến giữa tháng thì thành Cô Tang mới rốt cuộc có dáng vẻ của mùa xuân, sau một hồi mưa xuân ấm đất, dưới sân đình viện bắt đầu nhuộm lên một mảng xanh rờn, bạch mai và anh đào tuần tự nở rộ, ngày vừa lên, cảnh xuân rực rỡ, cả vườn tươi đẹp.
Từ sau khi trong viện không còn ánh mắt trông coi, thời tiết cũng chuyển ấm, Khương Trĩ Y ngủ đến trưa mới chịu thức dậy đi tản bộ.
Có hôm ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện trong đình viện có thêm một cái bàn đu dây cao cao, ước chừng muốn chủ viện chú ý, giá đỡ bàn đu dây là cố ý dùng gỗ sơn màu hồng, dây thừng cũng láng mượt không xước tay, bàn ngồi cũng rất chắc chắn, đứng lên đu cũng vô cùng an toàn.
Sau giờ ngọ ngày hôm nay, Khương Trĩ Y ngồi trên bàn đu dây ôm Nguyên Đoàn phơi nắng, Cốc Vũ đứng phía sau đẩy bàn đu dây từng cái một, nói chuyện với nàng, tin của Bùi công tử đã đưa ra được mấy ngày rồi, tính tính ngày một chút, nếu Hầu gia có hồi âm thì cũng sắp đến rồi, sao vẫn chưa thấy có động tĩnh nhỉ?
Khương Trĩ Y đang đùa với chó con trong lòng ngực, nghe vậy liền thu nụ cười lại, bĩu môi: "Tốt nhất là có hồi âm."
"Nô tỳ thấy Thẩm Thiếu tướng quân dạo gần đây hình như không có hung dữ như lúc đầu nữa, nếu hầu gia viết hồi âm, hẳn là có thể nhận được nhỉ?"
Vừa dứt lời, Kinh Chập vui mừng ra mặt mà bước vào đình viện, từ xa xa đã phất phất tay với Khương Trĩ Y: "Quận chúa, Trường An gởi thư!"
Khương Trĩ Y lập tức dựng bàn tay lên ra dấu dừng bàn đu dây lại, ngồi thẳng người vui mừng nhìn ra: "Đến hai phong lận?"
"Dạ, một phong là hầu gia, một phong là Bảo Gia công chúa."
Khương Trĩ Y mau mau đưa Nguyên Đoàn cho Cốc Vũ, nhận hai phong thư, lật mặt trên nhìn nhìn thấy xi dính trên thư vẫn hoàn hảo không tổn hao gì: "Coi như hắn vẫn là con người, không có lén xé ra xem trước....."
Kinh Chập sắc mặt hoảng hốt vừa muốn nhắc nhở, sau lưng đã vang lên một giọng nam tử quen thuộc: "Tự mình đánh ngựa hồi phủ mang tin cho nàng, vậy mà phải nhận một câu vẫn là con người ?"
Khương Trĩ Y vừa nhấc đầu, thấy Nguyên Sách phủi phủi bụi bẩn trên đầu vai, đi vào bên trong.
Nàng mới không xấu hổ, Khương Trĩ Y nàng có nói ai, sau lưng nói như thế nào, trước mặt cũng nói như thế ấy.
"Trong quân doanh nhiều người để phái đi như vậy, ngươi rốt cuộc là vì đưa tin cho ta nên trở về, hay là vì muốn xem tin nên trở về?" Khương Trĩ Y tự mình ngồi trên bàn đu dây mở tin ra.
Từ khi ký ức khôi phục, người liền càng thêm thông minh.
Nguyên Sách nhẹ nhàng chậc một tiếng: "Tin của công chúa ta làm gì phải lén xem, tin Hầu gia gửi ắt liên quan đến hôn sự của hai người chúng ta, ta đương nhiên có quyền biết được kết quả."
"Như thế nào, ngươi còn chờ mong cữu cữu sẽ khuyên ta hoà giải? Cữu cữu hồi âm cho ta, cũng không hồi âm cho ngươi, còn không rõ là kết quả gì sao?"
"Nếu nàng đã chắc chắn như vậy, ta xem một cái cũng sẽ không thay đổi tâm ý của Hầu gia." Nguyên Sách khom người ngồi lên bàn đu dây.
Mặt dày mày dạn.
Khương Trĩ Y trừng hắn một cái, bởi vì gấp xem tin, nàng cũng lười dây dưa nhiều lời cùng hắn, liền mặc kệ hắn ngồi một bên, rút giấy viết thư từ trong phong thư ra, phẩy phẩy mấy cái.
Trang đầu tiên là những lời hỏi han ân cần bình thường, cữu cữu quan tâm một đường này nàng có mạnh khoẻ hay không, có được ăn no mặc ấm hay không, người có hao gầy đi hay không, lại nói với nàng trong nhà mưa thuận gió hoà, hết thảy đều tốt, không cần quan tâm.
Khương Trĩ Y cong môi đọc từ chữ một xuống dưới, liền lật đến trang thứ hai ——
"Chuyện Bùi gia tiểu nhi thay ngươi chấp bút, cữu cữu cũng rất hiểu, phu thê hai người ở cùng một mái hiên sớm chiều như vậy, khó tránh khỏi tranh cãi, nhưng người xưa có nói, tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới cùng chung chăn gối, nếu vì một chút giận dỗi tầm thường không thoải mái mà huỷ bỏ một hôn sự không dễ có được, thực sự rất đáng tiếc, huống chi cữu cữu xem tin sanh tế gởi, lời lẽ khẩn thiết, nhìn có vẻ rất thành tâm ăn năn, cữu cữu khuyên con nên cân nhắc thêm ba phần, chớ nên khinh suất quyết định, nếu không ngày sau hối hận thì đã muộn......"
Khoé miệng Khương Trĩ Y cứng đờ, tươi cười trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Lại chớp mắt một cái, Nguyên Sách nghiêng đầu lại nhìn nàng, xem tin xem đến mùi ngon, khoé miệng đang cong lên của nàng hình như toàn bộ dịch lên trên mặt hắn.
Khương Trĩ Y nén giận mà quay đầu đi, cúi đầu lật đến trang thứ ba ——
"Không biết lúc tin này của cữu cữu đưa đến nơi thì tâm ý con đã ra sao rồi, nhưng nếu đã thay đổi chủ ý, đợi lúc nhân mã cữu cữu phái đi đến Hà Tây, liền bảo bọn họ cùng con lưu lại Cô Tang, ngày sau nếu con cùng sanh tế lại sinh ra tranh chấp, cũng thêm một phần tự tin.
Nếu vẫn kiên quyết từ hôn, cữu cữu có một đề nghị.
Cữu cữu nghĩ sau khi từ hôn, nhất thời con cũng chưa có hôn sự nào kế tiếp, xem tiểu nhi Bùi gia viết thư một tay chữ đẹp như vậy, nhìn nét chữ biết người, có thể thấy được khí khái của hắn, con đã đem chuyện quan trọng như thế phó thác với hắn, nói vậy cũng xem như cùng hắn có giao tình tâm đầu ý hợp.
Hay là con suy xét xem, từ hôn xong liền cùng tiểu nhi Bùi gia nghị thân, nếu con cho phép, cữu cữu lập tức trả sính lễ cho Thẩm gia về, rồi cùng Bùi gia thương nghị hôn sự tiếp theo của con."
Khương Trĩ Y vốn cũng bị mấy lời trở mặt nhanh như chớp của cữu cữu làm cho cả kinh ngây người, vừa chuyển đầu thấy sắc mặt Nguyên Sách đen như bùn, liền cười phụt một tiếng.
Nguyên Sách híp đôi mắt nguy hiểm lại: "Thực buồn cười sao, Khương Trĩ Y?"
"Cái gì? Từ trước đến nay ti chức đều cùng nhạc phụ đại nhân viết thư như vậy, cơ hồ trăm lần thắng trăm, sao lại không bắt được Vĩnh Ân Hầu chứ? Hơn nữa Vĩnh Ân Hầu này cũng không khỏi cũng quá thiếu ngoại sinh nữ tế rồi, sao có thể hôn sự này của ngài còn chưa lui, liền thay quận chúa xem mắt người tiếp theo rồi?"
—— Nửa canh giờ sau, Nguyên Sách trở lại đại bản doanh Huyền Sách Quân, đứng trên đài cao khoanh tay xem luyện binh dưới Diễn Võ Trường, mắt nhìn Mục Tân Hồng cứ hô "Không thể nào", rồi qua qua lại lại trước mặt hắn.
Cũng đúng thôi, nếu không phải huynh trưởng một hai phải lấy bộ dáng ăn chơi trác táng làm người kỳ thị, hắn cũng không đến mức vì bắt chước cái chữ viết của huynh trưởng kia, nói dễ nghe thì là rồng bay phượng múa, nói khó nghe thì chữ lăn chữ lết, vì thế nên mới bại bởi Bùi Tử Tống.
"Trước mắt, nhân mã hầu phủ đến Hà Tây còn chỉ hơn một tháng, chỉ có thể cố nắm bắt thời cơ làm cho quận chúa hồi tâm chuyển ý......" Mục Tân Hồng phân tích ra cái thế cục rõ ràng mà không cần hắn phân tích ai cũng biết, mắt thấy Lý Từ Phong nhàn nhàn đi lên đài cao, vội vàng lên đón, "Lý tiên sinh, ngài tới vừa đúng lúc, mau ra chủ ý cho thiếu tướng quân đi."
Lý Từ Phong lắc đầu: "Ta không kinh nghiệm gì, không thể giúp được thiếu tướng quân."
Nguyên Sách nghiêng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi không có kinh nghiệm? Vậy sao hôm nay tin công chúa viết cho quận chúa có một nửa là nói ngươi."
Thư của cô nương gia, Nguyên Sách tất nhiên không xem, nhưng Khương Trĩ Y đọc xong xong thì rất ủy khuất, nói nàng ở trong lòng a tỷ chỉ chiếm một nửa.
Lý Từ Phong nhún vai: "Chắc là vì ta không giống ngươi, là người tốt.
Người tốt luôn là người được theo đuổi."
"Gần nhất có phải quá nhàn rồi hay không, hay là ta kiếm cho ngươi chút chuyện để làm?" Nguyên Sách khoanh cánh tay nhìn hắn.
Lý Từ Phong chớp mắt: "Thiếu tướng quân sao lại nói ra lời này?"
Nguyên Sách hoạt động cổ trái phải: "Ác nhân khi tâm tình không tốt, thích tra tấn binh của hắn."
Trong đại doanh Huyền Sách vang lên tiếng luyện binh leng keng leng keng, thẳng đến giờ Tuất mới ngơi nghỉ.
Một đám binh lính dưới bóng đêm, kéo thân thể gân cốt như tan thành từng mảnh từ Diễn Võ Trường ra tới, Nguyên Sách đứng ở trên đài cao, đang định điểm mấy binh lính lưu lại luyện tiếp, chợt thấy một binh lính trong phủ chạy như bay lên đài cao: "Thiếu tướng quân, nửa canh giờ trước, thiếu phu nhân cùng Bùi cô nương đã cùng nhau đi đạo chợ đêm."
"Tuỳ nàng đi, hộ vệ đi theo là được." Nguyên Sách không quá để ý mà quay đầu, tiếp tục điểm binh.
"Tam Thất có đi theo bảo hộ thiếu phu nhân, nhưng......" Binh lính do dự mà nói, "Nhưng Bùi công tử đi theo bảo hộ Bùi cô nương mà, vậy cũng tùy thiếu phu nhân luôn sao?"
Cùng thời khắc đó, đầu đường chợ đêm thành Cô Tang, Khương Trĩ Y đang kéo khuỷu tay Bùi Tuyết Thanh, cười cười nói nói với nàng ấy, đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Chạng vạng hôm nay, Bùi Tuyết Thanh tới Thẩm phủ một chuyến, hỏi nàng xem có nhận được tin Vĩnh Ân Hầu gửi tới hay chưa.
Hoá ra là cữu cữu thấy nàng lúc trước nhờ Bùi Tử Tống chắp bút, trong lòng nghi ngờ không biết Nguyên Sách có chặn thư tín lại hay không, cho nên cũng gửi một phong thư cho Bùi tử Tống, thứ nhất là nói lời