Trong thư phòng chính viện, Lý Từ Phong đưa tay căng căng thái dương, dựa người vào bàn cờ trên giường La Hán nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe một trận tiếng chân khi thì nhanh như bay, khi thì tiêu điều lạc thác vang lên trên đường hành lang.
Ba, hai, một.
Cửa phòng bị đẩy ra một phen, ánh nến trên bàn run lên.
Lý Từ Phong mở mắt ra.
Nguyên Sách một chân bước qua ngạch cửa, liếc mắt nhìn bức hoạ trong tầm tay hắn: "Không phải bảo ngươi cứ cất bức hoạ đi trước rồi hay sao?"
"Thiếu tướng quân dặn dò ta là đợi không được ngươi mới cất bức hoạ đi trước," Khoé miệng Lý Từ Phong cong lên, nở một nụ cười như đã lường trước được, "Nhưng ta vô cùng tin tưởng thiếu tướng quân, tin ngươi sẽ không để ta chờ lâu."
"Lý Quân Y am hiểu sâu việc này, xem ra khi tuổi trẻ cũng không thiếu vấp phải trắc trở."
"Thẩm Thiếu tướng quân đừng nghĩ nhiều, tại hạ chỉ là trùng hợp hiểu được đạo lý vui quá hóa buồn trong cuộc đời mà thôi."
Đuôi mắt Nguyên Sách mang theo dao mà liếc liếc hắn, hồi tưởng lại chuyện mới vừa rồi.
Một khắc trước Khương Trĩ Y còn mở miệng an ủi hắn, một khắc sau đã đổi sắc mặt, phảng phất như bị hắn lừa gạt lòng quan tâm mà đuổi hắn ra ——
Không sao, hôm nay nghe nàng thuật lại chuyện xưa trong quyển thoại bản kia, nam chính hình như chính là được viết theo hình tượng của hắn và huynh trưởng hắn gộp lại, một nửa viết về huynh trưởng hắn, một nửa viết về hắn, bốn chữ A Sách ca ca này, hắn vốn chiếm nửa giang sơn.
Nếu trong lòng nàng đã không có huynh trưởng, thì nửa giang sơn còn lại kia sớm hay muộn cũng là của hắn.
Nguyên Sách: "Hôm nay là ngày vui của ta, chả có gì đáng buồn cả, không nhọc Lý Quân Y dạy bảo."
"Vậy tại hạ đây liền cáo từ, sáng mai còn phải phụng mệnh quận chúa đi đổi thuốc cho Bùi công tử nữa." Lý Từ Phong đứng dậy chắp tay, nhẹ nhàng hiên ngang đi ra ngoài.
Nguyên Sách đứng tại chỗ híp híp mắt, cái miệng không giống người này của Lý Từ Phong nhưng thật ra nhắc nhở hắn ——
Hôm nay Khương Trĩ Y từng thẳng thắn đứng trước mặt nói với hắn, chẳng lẽ phải nhất định chọn một trong hai huynh đệ của ngươi?
Là hắn từ trước tới nay trách lầm huynh trưởng.
Người chân chính hắn hẳn phải coi là địch, rõ ràng là cái tên Bùi Tử Tống phiền phức mà hắn tự mình kéo vào kia.
"Một chút tiểu thương như vậy, không nhọc Lý Quân Y hao tâm tốn sức," Nguyên Sách hừ nhẹ một tiếng, "Ngày mai tự ta sẽ đi gặp hắn."
Nguyên Sách cùng Bùi Tử Tống kéo tay áo ngồi đối diện ở hai bên bàn, đều vươn một bàn tay về phía đối phương ——
"Ta xuống tay thường không có chừng mực, Bùi công tử đau liền nói."
"......!Ta không ngại, phiền Thẩm Thiếu tướng quân phải tự mình phóng ngựa lại đây."
Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh mỗi người đang đứng sau lưng một người, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt này.
Chỉ thấy Nguyên Sách nâng cái tay bị thương của Bùi Tử Tống lên, lắc lắc bình thuốc, rải thuốc bột kim sang dược lên miệng vết thương trên mu bàn tay của Bùi Tử Tống, chờ Bùi Tử Tống thần sắc nhẫn nại mà nhịn qua trận đau này, liền cầm lấy một quyển vải mịn sạch sẽ trong tầm tay, quấn từng vòng quanh tay hắn, băng bó thoả đáng xong, liền nhét phần vải mịn dư thừa giấu vào dưới biên.
Khương Trĩ Y đứng ở phía sau Nguyên Sách, mạc danh giật mình một cái, nổi da gà từng trận.
Hôm qua sau khi chuyện giới nghiêm qua đi, thông hành bên trong thành đã khôi phục bình thường, sáng nay đứng dậy dùng đồ ăn sáng xong, nàng liền lại đây thăm Bùi tử Tống, khi ra cửa liền bị Nguyên Sách dính vào như thuốc dán dường, mỹ kỳ danh rằng trên đường đi quân doanh thuận tiện ghé qua khách điếm Thanh Nhạc một chút.
Nàng vốn tưởng rằng Nguyên Sách là tới để bới lông tìm vết, lại muốn nói chút thương thế của Bùi Tử Tống mà cũng đáng để mắt, không ngờ sau khi vào thượng phòng khách điếm, Nguyên Sách chủ động xin ra trận, muốn thay thuốc cho Bùi Tử Tống, lực tay cũng vô cùng ôn nhu cẩn thận, cũng giống như khi trước giúp nàng băng bó mắt cá chân vậy, ngay cả nàng cũng không thể soi ra được chút gì sai sót cả.
Bùi Tử Tống ở đối diện tuy đã tiếp nhận hảo ý của Nguyên Sách, nhưng mỗi ngón tay đều quỷ dị mà cứng đờ, hiển nhiên cũng từ đầu đến chân không được tự nhiên.
Nguyên Sách buông tay Bùi Tử Tống ra, nhìn người đối diện một chút xấu hổ nói: "Cổ có Quan Công rạch xương chữa thương vẫn chuyện trò vui vẻ, nay có Bùi công tử đổi dược băng bó không rên một tiếng, Bùi công tử thật là anh hùng hào kiệt."
Bùi Tử Tống sợ hãi lắc đầu: "Chút thương tích này của Tử Tống, sao có thể so sánh cùng Quan Công, hổ thẹn hổ thẹn......"
Miệng Khương Trĩ Y vừa há ra, định bảo hắn không cần khiêm tốn ——
"Bùi công tử không cần khiêm tốn, nếu không phải nhờ ngươi," Nguyên Sách ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Trĩ Y, "Nội tử chỉ sợ không thể may mắn thoát nạn."
(Editor: nội tử là vợ tui nha!;))
Lỗ tai Khương Trĩ Y tê rần, thân thể lại thật sự run lên.
"Hôm nay đến đây, một là muốn đổi dược cho Bùi công tử, hai là đến đa tạ Bùi công tử ra tay cứu giúp nội tử." Nguyên Sách đứng dậy chắp tay vái chào Bùi Tử Tống.
Bùi Tử Tống cũng đứng dậy theo, trả về một cái hành lễ còn lớn hơn: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Thẩm Thiếu tướng quân cùng quận —— cùng tôn phu nhân không cần khách khí."
Nguyên Sách nhướng mắt nhìn Bùi Tử Tống một cái, đầu cũng cúi đến càng thấp hơn một ít.
Khương Trĩ Y: "......"
Bùi Tuyết Thanh: "......"
Mắt thấy đầu đối đầu, người này lại càng cúi đầu thấp hơn người kia ấp, Khương Trĩ Y ho nhẹ một tiếng: "Hai ngươi, được rồi, có thể đứng lên."
Hai người một người bất động, một người khác cũng bất động.
Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh liếc nhau, đi ra phía trước, mỗi người kéo một người lên.
"Ngươi sáng nay ăn nhầm thứ gì......" Khương Trĩ Y kéo Nguyên Sách đến một bên nhỏ giọng nói thầm.
Nguyên Sách nhướng mày: "Đây không phải là lễ nhiều người không trách sao?"
"Ngươi lễ nhiều thì càng quái, đừng dọa người ta!"
Nguyên Sách không quá tán đồng mà nhìn Khương Trĩ Y, tiếp tục hướng về phía đối diện nói: "Bùi công tử gần đây nhớ chú ý ẩm thực thanh đạm, chớ để tay bị thương hoạt động nhiều hay dính nước."
"Lý Quân Y đều đã dặn dò, Thẩm Thiếu tướng quân
cứ yên tâm."
"Lần này đổi thuốc xong thì cách ba ngày lại đổi một lần, xem thương thế, sau này hẳn là không cần bọc vải mịn nữa."
"Đa tạ Thẩm Thiếu tướng quân quan tâm."
Nguyên Sách chuyển về hướng Khương Trĩ Y: "Còn có cái gì muốn căn dặn Bùi công tử sao?"
Khương Trĩ Y há miệng, phát hiện cái gì cần dặn dò cũng đã dặn dò hết rồi.
"Vậy chúng ta liền không quấy rầy Bùi công tử nghỉ ngơi nữa nhỉ?"
"Ngươi đi chuyện của ngươi đi, ta cùng Tuyết Thanh a tỷ lần trước đã hẹn rồi, lần sau gặp mặt phải cùng nhau đi thả diều."
"Ngoài thành còn chưa quá yên ổn, gần đây đừng ra khỏi thành." Nguyên Sách nhìn Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh, liếc mắt một cái.
Bùi Tuyết Thanh vội nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên chúng ta cứ thả trong sân khách điếm đi, cả cái khách điếm này a huynh ta đã bao hết, người tạp vụ cũng không ở đây, sân đình viện phía sau cũng tính rộng rãi."
"Tuyết Thanh a tỷ đều đã mở miệng, ngươi cũng không lời gì để nói, có thể đi rồi chứ?" Khương Trĩ Y nhìn Nguyên Sách hất cằm.
Nguyên Sách trầm mặc một buổi, mặt quay về hướng Bùi Tử Tống: "Đột nhiên nghĩ đến, ta cùng Tử Tống huynh cũng là đồng học một hồi, thế nhưng chưa bao giờ luận bàn cờ nghệ, không bằng hôm nay đánh cờ một lần?"
Trước khi Khương Trĩ Y kịp há miệng viện cớ tay bị thương để phản đối đề nghị này, Nguyên Sách bổ sung: "Có thể dùng cái tay không bị thương của ngươi."
"Nguyên Sách huynh có nhã hứng này, Tử Tống chắc chắn phụng bồi." Bùi Tử Tống gật đầu, "Vậy ngươi ở đây chờ một chút, ta đi cách vách lấy cờ, Tuyết Thanh, muội tới phụ ta một chút?"
Bùi Tuyết Thanh nghi hoặc chớp mắt một cái, thấy ánh mắt ám chỉ của Bùi Tử Tống, liền đi theo huynh trưởng đi ra ngoài.
Đi vào gian phòng cách vách kia, thấy huynh trưởng khép cửa phòng lại xong, liền đưa lưng về phía nàng một bộ khổ đại cừu thâm, khó có thể nói, Bùi Tuyết Thanh liền chủ động mở miệng: "A huynh đang có chuyện muốn nói với ta sao?"
Lấy cái cờ mà thôi, làm gì cần nàng giúp đỡ, lại nói a huynh từ trước đến nay lễ nghĩa chu đáo, không duyên không cớ tuyệt đối không thể để khách nhân lại một mình như vậy.
"Tuyết Thanh, a huynh biết muội cũng không phải người tùy hứng, khi muội nói muốn tới Hà Tây, a huynh không hỏi nguyên do liền theo muội lại đây, nhưng chuyện tới hiện giờ ——" Bùi Tử Tống thở dài, "A huynh thật sự không thể nhìn muội cứ tiếp tục như vậy, không nói đến xuất thân của muội, cho dù có là cô nương gia nhà bình thường, cũng tuyệt đối không có đạo lý vội vàng đi làm lẽ cho người ta được, muội có hiểu không?"
"......"
Bùi Tuyết Thanh cuống quít lắc đầu: "A huynh, huynh hiểu lầm ta, cũng hiểu lầm Thẩm Thiếu tướng quân rồi......"
"Thẩm Thiếu tướng quân làm người bừa bãi, có từng bao giờ khiêm tốn đối xử với người khác có chừng có mực đâu? Mới vừa rồi hắn đối với ta như vậy, chẳng lẽ không phải vì lấy lòng vị huynh trưởng như cha này, tiện thể đề cập đến chuyện nạp muội làm lẽ? Sợ là trong chốc lát nữa, khi đánh cờ liền muốn mở lời, a huynh thông báo cho muội trước, việc này muội chớ trách a huynh, a huynh tuyệt đối không khả năng đồng ý."
Bùi Tuyết Thanh vừa dở khóc dở cười, vừa sốt ruột đến giải thích không rõ: "A huynh, thật sự không phải như thế!"
"Vậy đến tột cùng muội tới Hà Tây là vì ai, hôm nay đến tột cùng hắn đến đây là đánh cái bàn tính gì?"
"Nguyên do ta tới Hà Tây đích xác không thể