Giọng nói vừa rơi xuống, ánh nến trong phòng chợt có chút lung lay, ánh mắt Nguyên Sách vừa ngưng, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ta cảm thấy......" Khương Trĩ Y nắm chặt thắt lưng hắn, khẩn trương đến môi răng phát run, "Hình như còn chưa yên......"
Nàng không phải mơ thấy người Chung nguyền rủa mới cảm thấy sự tình chưa chấm dứt, mà đúng là cảm nhận được điềm xấu rằng sự tình chưa chấm dứt nên mới có giấc mộng như vậy.
Mới vừa rồi khi nửa mộng nửa tỉnh, Khương Trĩ Y mơ hồ nghĩ đến một chuyện rất kỳ quái: Người Chung gia mất tích cùng một ngày với Nguyên Sách rời kinh, nàng còn đoán được ngọn nguồn trong đó, Hoàng bá bá nhất định cũng đoán được, nhưng vì sao Hoàng bá bá lại ngầm đồng ý cho Nguyên Sách lạm dụng tư hình như vậy?
Cho dù có biết được chuyện Lạc Khang bá phạm trọng tội thông đồng với địch, thì hành động này của Nguyên Sách cũng là khiêu chiến thiên uy.
Hoàng bá bá chưa giáng tội, có phải là vì chuyện này còn chưa kết thúc, sau lưng Lạc Khanh bá còn có người, cho nên mới vì chuyện càng quan trọng hơn mà không truy cứu Nguyên Sách, chỉ là mượn tay Nguyên Sách cảnh cáo này hay không?
"......!Có phải bản thân Lạc Khang bá cũng chỉ là một con cờ, người sai khiến hắn, muốn hại huynh trưởng chàng lại là một người khác?"
Nguyên Sách lẳng lặng đối diện ánh mắt Khương Trĩ Y, không nói gì.
"Chàng đối phó Chung gia thì dư sức, nhưng nếu sau lưng Chung gia còn có nhân vật lớn hơn nữa......!Có phải chàng sẽ gặp nguy hiểm hay không?"
Từng câu của Khương Trĩ Y đều gấp rút như đang thúc giục, Nguyên Sách trầm mặc một lúc lâu, hỏi lại: "Mơ thấy ta làm sao vậy, lại sợ thành thế này?"
Hồi tưởng lại hình ảnh mưa tên như sao băng xuyên qua ngực hắn trong mộng, cơn sợ hãi như sóng triều ập đến, chèn ép nàng đến cổ họng tê dại, đôi môi khô khốc của Khương Trĩ Y chạm nhau rất nhiều lần cũng không thể nói ra miệng được câu nào.
Nguyên Sách nhíu mày, xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh của nàng, lại nhích người muốn đi rót cho nàng chén trà nóng, bị nàng dùng sức ôm lấy eo không cho động.
"Ta mơ thấy, mơ thấy chàng đi đánh giặc, thật nhiều mũi tên......" Khương Trĩ Y hoãn lại một hơi thật dài, bắt đầu dùng những từ ngữ lung tung vụn vặt chắp vá nhau mà miêu tả cảnh tượng trong mộng.
Nguyên Sách cẩn thận nghe, chờ nàng nói xong, sửng sốt một lát liền cười phì: "Nàng thấy cảnh đánh giặc lần nào chưa? Mộng vớ vẩn."
"Mũi tên nhẹ nhiều nhất chỉ có thể phá giáp, mũi tên nặng thì mới có thể xuyên qua, nhưng mũi tên nặng bực đó thì phải có cung nặng chuyên dụng cho nó, cả một đội quân, số người có thể sử dụng loại cung như vậy thật đếm trên đầu ngón tay.
Ở đâu ra một trận mưa tên như nàng nói chứ?"
Khương Trĩ Y bĩu bĩu môi: "Nhưng lỡ như có thì làm sao?"
"Vậy cũng sẽ không giống như giấc mộng vô căn cứ kia của nàng, dưới thân ta có chiến mã, trong tay có vũ khí, làm sao có chuyện mũi tên phóng thẳng đến mà có thể làm bị thương đến ta?" Nguyên Sách khẽ cười một tiếng, "Trừ phi ta bỏ vũ khí đầu hàng, đứng bất động tại chỗ, mới hợp được với giấc mộng vạn tiễn xuyên tâm của nàng, có biết chưa?"
"Phi phi......!Nói cái gì không may mắn vậy!" Khương Trĩ Y che miệng hắn lại một phen, "Không có chuyện trừ phi, chiến thần Đại Diệp sao có thể bỏ vũ khí đầu hàng!"
Nguyên Sách lấy tay nàng ra nắm vào trong lòng bàn tay: "Vậy còn lo lắng gì?"
Trong miệng Khương Trĩ Y lải nhải "thôi được rồi", lắc lắc đầu như muốn làm những hình ảnh điềm xấu kia rớt ra khỏi đầu mình, lại cẩn thận sờ sờ khuôn ngực hoàn hảo của hắn, sau đó dán mặt lên.
Vì trận ác mộng này, hôm sau Khương Trĩ Y ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, được tỳ nữ hầu hạ dùng đồ ăn sáng xong, còn đang phát ngốc hồi tưởng lại chuyện đêm qua, bỗng nhiên ngửi được mùi khói.
"Có ngửi thấy mùi gì mới bay vào không?" Khương Trĩ Y gác đũa xuống, nhăn nhăn mũi hỏi hai tỳ nữ.
Cái mũi bắt bẻ này của Khương Trĩ Y luôn luôn linh thông hơn so với người khác, Kinh Chập cùng Cốc Vũ còn chưa ngửi thấy cái gì, chỉ có thể nghi hoặc mà đẩy cửa sổ trông ra.
Vừa nhìn, thế nhưng lại thấy dưới giếng trời trong đình viện bỗng nhiên có đặt một chậu than đang đốt, Tam Thất một tay xách một vật gì đó như xấp tiền vàng mã vàng vàng trắng trắng, một tay xách một cây gậy liễu có một đầu hơi cháy, đang ngồi xếp bằng hình như muốn làm cái lễ gì đó.
Kinh Chập cùng Cốc Vũ líu lưỡi nửa ngày mới hỏi ra miệng: "Này, làm gì vậy?"
Tam Thất ngẩng đầu trông lại, thấy Khương Trĩ Y nghiêng đầu khó hiểu mà đứng ở bên cửa sổ, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Thiếu phu nhân, đây là do thiếu tướng quân sáng nay trước khi đi quân doanh đã dặn dò."
"Dặn dò ngươi ở trong viện ta ——" Khương Trĩ Y chỉ một ngón tay vào chậu than, "Đốt tiền giấy?"
"Dạ, thiếu phu nhân yên tâm, nhiều tiền giấy như vậy còn không nhét kín được miệng người Chung gia hay sao?" Tam Thất nói xong lại lấy thêm một xấp tiền giấy, phẩy phẩy lại run run cho chúng rớt vào trong chậu than, lấy gậy liễu đẩy cho tán ra, miệng lẩm bẩm, "Oan có đầu nợ có chủ, muốn tìm thì tới tìm thiếu tướng quân nhà chúng ta đi, đi vào trong mộng thiếu phu nhân chúng ta làm càn, còn cái gì là anh hùng hảo hán?"
Tam Thất đốt một chút liền nhấc đầu lên, thấy Khương Trĩ Y đầy mặt lộ vẻ hoang đường, thầm nghĩ đúng là hoang đường thật, sáng nay khi thiếu tướng quân dặn dò, hắn cũng thấy hoang đường một trận đó chứ.
Đếm kỹ số người thiếu tướng quân từng giết, không có mười vạn cũng đến chín vạn chín, chưa từng có quỷ thần nào dám vào mộng của thiếu tướng quân, thiếu tướng quân cũng không có chuyện kính bái quỷ thần, chưa bao giờ đi tế những vong hồn dưới kiếm mình, càng miễn bàn đến chuyện đốt tiền giấy cho kẻ thù.
"Cho rằng thiếu tướng quân xách các ngươi đi cho lũ sài lang ăn, cả đám thi cốt vô tồn, sẽ tìm không thấy các ngươi để tính sổ đúng không? Hôm nay đốt tiền giấy cho các ngươi là tốt lắm rồi, nếu dám can đảm lại đến trêu chọc thiếu phu nhân chúng ta, cẩn thận thiếu tướng quân tìm mấy con sài lang đã nuốt hết thi cốt các ngươi, mổ bụng lấy cốt, lại nghiền các ngươi thêm một lần!"
Một chủ hai tớ đứng trong phòng bị cơn gió ấm tháng tư thổi qua làm giật mình một cái, chậm rãi liếc nhau.
Không biết là tiền chặn được miệng người Chung gia, hay là chuyện mổ bụng lấy cốt uy hiếp làm
đám người Chung gia sợ hãi, qua ngày này, Khương Trĩ Y thật sự không còn mơ thấy những tên ác quỷ đó nữa.
Chỉ là này quỷ thần vốn là do tâm sự của con người thể hiện ra ở cảnh trong mơ, canh an thần xua tan được ác mộng, nhưng lại không xua được tâm sự nặng nề của Khương Trĩ Y.
Đêm đó nàng hỏi Nguyên Sách, có phải thù của hắn còn chưa báo xong hay không, hắn lảng tránh không đáp, có lẽ là không muốn lại lừa nàng, nhưng hắn không đáp kỳ thật cũng đã là đáp án.
Khương Trĩ Y lại cân nhắc, có ai có thể làm cho Hoàng bá bá biết rõ hắn phạm trọng tội thông đồng với địch mà cũng không dám dễ dàng động hắn, chính diện xé rách mặt, khai chiến với hắn?
Phóng mắt nhìn cả Đại Diệp, người như vậy chỉ có một —— Tiết độ sứ Hà Đông, Phạm Đức Niên.
Hồi tưởng lại cái hôm tháng giêng, khi nàng đi theo Nguyên Sách rời kinh, Phạm Đức Niên từng nói với Nguyên Sách: "Đáng tiếc ta phải đi về hướng Đông, Thẩm tiểu tướng quân lại muốn đi hướng Tây, sau này chú định một đường đi ngược nhau......"
Khi đó nàng còn vô ưu vô lự làm Y Y trong thoại bản, khi đó Nguyên Sách có phải đã suy nghĩ nên làm như thế nào để chính tay đâm Phạm Đức Niên hay không.
Cần phải chính tay đâm Phạm Đức Niên, tuyệt đối không phải dùng chút thủ đoạn mưu kế giống như vặn ngã Chung gia như vậy là được, thù này muốn báo, phải là toàn bộ Hà Tây đối địch với Hà Đông, kết cục nhất định là ở trên chiến trường.
Trong lòng Khương Trĩ Y chỉ bận tâm suy nghĩ những việc này, sau ngày hôm nay, nàng thường xuyên đi đến đại doanh Huyền Sách để đưa cơm cho Nguyên Sách, dùng cơm trưa xong liền ở xem hắn huấn luyện tân binh, đợi đến đêm lại cùng hắn hồi phủ.
Một ngài cuối tháng tư, Bùi Tuyết Thanh nghe nói nàng như mặt trời mọc trong quân doanh, hôm nào cũng đến, có thể dẫn theo nàng ấy đi qua một chuyến được không.
Ngày giỗ của Thẩm Nguyên Sách vào tháng 5, Bùi Tuyết Thanh định qua ngày giỗ hắn mới lại hồi kinh, mấy ngày nay nàng ấy đi đến rất nhiều nơi Thẩm Nguyên Sách từng hành quân đánh giặc, chỉ còn mỗi đại doanh Huyền Sách, vì là quân doanh trọng địa, nên cũng sợ mình không tiện quấy rầy.
Khương Trĩ Y sau khi được Nguyên Sách gật đầu liền mang theo Bùi Tuyết Thanh cùng đi quân doanh.
Đang lúc hoàng hôn, Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh đứng ở trên đài cao của Diễn Võ Trường, xem tân binh thao luyện chiến đấu công thành và thủ thành bên dưới.
Bọn lính ấn theo màu sắc phù hiệu trên tay áo chia làm hai trận doanh, thành lâu được xem như toà thành đối địch, bắt đầu triển khai đối chiến, cả một khoảnh đất bụi mù cuồn cuộn, giữa những chiếc chiến xa ào ào xung phong, tiếng chém giết, tiếng kèn đất rung núi chuyển, đứng tít trên đài cao duyệt binh này đều có thể cảm giác được dưới chân đang run rẩy xốc nảy từng trận, rõ ràng đến giống như bản thân đang thực sự đứng trên chiến trường.
Khương Trĩ Y liên tiếp tới quân doanh đã mười mấy ngày, lần đầu tiên nhìn thấy đối chiến công thành, cũng giống như Bùi Tuyết Thanh, chấn động đến mở to mắt, ngay cả cát bay đá chạy đập vào mặt cũng quên phủi đi.
Mắt thấy số lượng binh lính phía phe thủ thành ít hơn phe binh lính công thành rất nhiều, Khương Trĩ Y kỳ quái hỏi Nguyên Sách đứng một bên: "Lấy thiểu số đối đa số, vậy có phải quá không công bằng rồi hay không?"
Nguyên Sách vừa khoanh tay nhìn chiến cuộc, vừa đáp nàng: "Phe thủ thành chiếm ưu thế địa lý, trên thực tế khi tác chiến, nếu số lượng khí giới công thành vẫn đáp ứng được, thì số lượng binh lực công thành thường là phải gấp mấy lần so với số lượng quân thủ thành."
"Vậy nếu bên phe địch công thành có khí giới rất lợi hại thì sao, bên ta thủ thành lại ít người, nên làm cái gì bây giờ?"
"Giữ được sĩ khí là