Đêm khuya, hai người ngồi song song nhau ở hai bên bàn ăn, nhìn đồ ăn trước mặt thất thần, mãi mà không động đũa.
Hạnh Châu mới vừa ngưng chiến, phần đất mất đi chưa thu phục được toàn bộ, trước mắt không có thịt rau tươi mới, trên bàn đều là rau khô rau ngâm, đều là đồ ăn mà thậm chí trước đây Khương Trĩ Y chưa từng nhìn thấy.
"Ta đi tìm cho nàng chút đồ ăn ngon?" Nguyên Sách nghiêng đầu hỏi.
"Ta không phải là ghét bỏ ——" Khương Trĩ Y phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu.
Nàng không phải ghét bỏ mấy món ăn này, ngược lại nàng còn đang cảm kích mình vẫn còn có thể ăn được một mâm đồ ăn có tư có vị như vậy, được chuẩn bị ở phòng bếp ấm áp an bình mang sang.
Khương Trĩ Y gắp lên một đũa rau ngâm đưa đến trong chén hắn, lại gắp cho mình thêm một đũa: "Chiến sự còn chưa chấm dứt, được như vậy đã rất tốt rồi."
Sống sót sau tai nạn, còn có thể cùng người yêu thương ngồi cùng bàn mà ăn, đã không còn có chuyện nào tốt hơn như thế này.
Nguyên Sách nhìn gương mặt gao gầy của nàng, hồi tưởng lại hôm nay ôm nàng liền phát giác ra nàng gầy đi thấy rõ, muốn nói nàng chịu khổ rồi, muốn nói hắn sẽ mau chóng cho nàng ăn rau cá thịt tôm tươi mới nhất, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy câu nào cũng quá nhẹ, cũng không thắng nổi tư thế đứng thẳng lưng quyết chết trên thành lâu của nàng, không thắng nổi mấy chuyện mà ban nãy khi hắn đi ra ngoài lấy cơm, nghe được từ miệng Bùi Tử Tống những gì nàng đã làm, đã sống mấy ngày hôm nay.
Lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, Nguyên Sách nói: "Khương Trĩ Y, cảm ơn nàng đã bảo vệ tốt bản thân, cũng cảm ơn nàng bảo vệ tốt Hạnh Dương."
"Ta cũng không có làm gì quá nhiều, ta từng hỏi chàng rồi đó.
Nếu bên công thành khí giới rất lợi hại, mà bên thủ thành lại thiếu người thì nên làm cái gì bây giờ, chàng bảo giữ được sĩ khí là mấu chốt thắng bại, nên ta liền động động mồm mép, à, còn có ra chút tiền bạc, cũng không riêng tiền bạc......"
Khương Trĩ Y thuận miệng nhẹ nhàng nói bâng quơ, bỗng nhiên cảm giác được không đúng chỗ nào, liếc mắt nhìn hắn, nhíu nhíu mày: "Đợi chút, có phải hai tháng không gặp, tình cảm chúng ta không còn mới lạ, chàng ở Hà Tây có người mới rồi hay không, sao lại khách sáo nói lời cảm ơn với ta như thế?"
Hắn cũng là mới biết được, hoá ra ngay lúc tình ý sâu nặng đến cả trái tim đều muốn phồng lên, thế nhưng lại không thể nói ra lời âu yếm tình chàng ý thiếp.
Nguyên Sách bế người lên, ôm đến trên đùi: "Ta có người mới? Hai tháng nay sinh vật bên duy nhất theo bên cạnh ta chính là Nguyên Đoàn ấy, nàng nói lời này sao lại không nhìn lại chính mình?"
Mắt thấy cằm hắn hất hất ra bên ngoài, thật chính xác mà chỉ hướng sương phòng Bùi Tử Tống, Khương Trĩ Y há miệng th ở dốc: "Không thể nào, loại thời điểm này mà chàng còn so đo, nếu không phải có Bùi Tử Tống ở đây, một mình ta cũng không thể ứng phó được hết mấy chuyện nơi này."
Nguyên Sách đương nhiên biết, cũng cảm kích từ tận đáy lòng, may mắn có Bùi Tử Tống ở bên cạnh nàng, bất quá là giờ phút này trước mặt là cơm canh đạm bạc, phía xa xa còn có chiến hỏa tràn ngập, nói chút lời bỡn cợt không đàng hoàng để làm thần kinh đang căng chặt của nàng hơi chút buông lỏng mà thôi.
"Ta cảm kích hắn bảo hộ nàng, nhưng ta cũng ghen tị người ở bên cạnh nàng không phải là ta, lại là hắn —— có cái gì xung đột sao?" Nguyên Sách nhướng mày.
Khương Trĩ Y giơ tay khoanh cổ hắn lại: "Vậy ngoại trừ Bùi Tử Tống, người mà chàng muốn vừa cảm kích vừa ghen tỵ còn rất nhiều, Tào Tư Mã, Tuyết Thanh a tỷ, Kinh Chập, quan lại trên dưới phủ thứ sử, những quân coi giữ Hạnh Dương đã nguyện ý tin tưởng chúng ta, những bá tánh đã nguyện ý dâng ra đồ ăn, nguyện ý ra trận tham chiến, còn có......"
Nói được một nửa, hình như đụng tới một mặt chướng ngại không qua được, như nuốt phải một miếng xương cá, đáy mắt Khương Trĩ Y bỗng nhiên không còn thần thái, lời đến bên miệng lại không nói tiếp được.
Mới vừa rồi có binh lính Huyền Sách Quân lại đây tìm Nguyên Sách báo cáo tình hình thương vong, Nguyên Sách không cũng không giấu giếm, ngay trước mặt nàng nghe hồi báo.
Từ một khắc tỉnh lại đến bây giờ, nàng vẫn luôn không dám hỏi ra cái vấn đề kia, giống như chỉ cần nàng không hỏi, thì chuyện đó sẽ chưa từng xảy ra...
Nguyên Sách trầm mặc nâng mắt mắt lên: "Ăn cơm trước đi, được không?"
"Ăn xong rồi thì sao ——" Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, giống đang đợi hắn nói ra một kỳ tích.
Nguyên Sách rũ rũ mắt: "Ăn xong rồi, chúng ta đi đưa tiễn bọn họ."
Quân doanh thành Tây lại lần nữa đi vào đêm khuya, trong tòa thành như phế tích này không hề có không khí chiến thắng vui sướng, khắp nơi đều là những cáng che vải bố trắng, ở một phía, các binh lính đang phân biệt khuôn mặt những huynh đệ từng tác chiến bên cạnh mình, sau đó vòng một vòng son đỏ lên trên tên họ của bọn họ lên trên danh sách trong tay.
Các binh lính Huyền Sách Quân đang tụ lại một góc trong quân doanh, rũ mắt nhìn 101 cái cáng kia.
Bọn họ nói, đang lúc thời tiết nóng bức, 101 vị huynh đệ này không thể quay về Hà Tây xa xôi, chỉ có thể an táng ngay tại chỗ.
Bọn họ nói, chiến sự còn chưa chấm dứt, bọn họ cùng thiếu tướng quân rất mau sẽ phải lao đến toà thành trì tiếp theo, không thể ở lại đây được nhiều, cho nên liền thu xếp an táng ngay tối nay, bọn họ đã tìm được nơi tên tĩnh ở ngoài thành rồi.
Khương Trĩ Y ngồi xổm xuống xem qua từng gương mặt trắng bệch như ngâm nước, nhìn vào danh sách mà gọi tên từng gương mặt một.
Nhìn thấy chiếc khăn Nguyên Sách đưa tới, mới kinh ngạc phát hiện không biết khi nào mình đã ngồi xổm bên cạnh Tam Thất, lệ rơi đầy mặt.
Dưới ánh lửa, tiểu thiếu niên nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt bình thản, thoạt nhìn giống như chỉ mới ngủ thôi.
Khương Trĩ Y nhận khăn, không lau nước mắt mà run rẩy vươn tay, dùng khăn cẩn thận lau bùn đất trên thái dương của hắn, còn chấm chấm vào má lúm đồng tiền của hắn mà giờ phút này đã không còn trông thấy.
"Tam Thất, kiếp sau ta không làm thiếu phu nhân ngươi nữa, làm a tỷ ngươi, có được không?"
Phía sau, một chúng binh lính Huyền Sách Quân không đành lòng mà quay đầu đi đi.
"Còn có bọn họ nữa," Khương Trĩ Y nhìn về phía một hàng cáng dài không thấy cuối, "Nhiều người như vậy, ta chắc phải nỗ lực thật nhiều, kiếm được nhiều tiền bạc đến xài mãi không hết như đời này, đến lúc đó ta sẽ bọn họ vào trong phủ nuôi, chỉ cần ăn không ngồi rồi ở phủ ta, nếu như hàng xóm cách vách hỏi ta, vì sao bọn họ có thể chơi bời lêu lổng như vậy, ta liền nói, bởi vì đời trước bọn họ đã ăn hết đau khổ, nên sau này đời đời kiếp kiếp không bao giờ phải chịu khổ nữa, không bao giờ phải chịu khổ......"
"Ta nhớ kỹ tên các ngươi, các ngươi cũng phải nhớ kỹ ta nha, nếu không nhớ được ta thì phải nhớ kỹ thiếu tướng quân các ngươi, dù sao hắn cũng không chạy được, khẳng định vẫn sẽ ở trong phủ ta, các ngươi phải xem cho kỹ, đừng đi nhầm nhà, nếu đi nhà người khác ăn không uống không, sẽ bị đánh."
Khương Trĩ Y ngồi xổm trên mặt đất lải nhải, vẫn luôn nói đến khi chân tê rần, lảo đảo một cái, được Nguyên Sách nâng dậy.
Chùi nước mắt, Khương Trĩ Y lấy ra chiếc huân mình đã mua được ở đầu đường thành Cô Tang, lúc đó, chỉ nàng muốn tránh né Tam Thất theo dõi mình mà mua chiếc huân này, hiện tại lại....!Đôi tay Khương Trĩ Y cầm huân lên đưa đến bên miệng, nhìn về phía Tây Bắc nhẹ nhàng thổi lên.
Tiếng nhạc buồn rầu ai uyển kéo dài truyền ra, quanh quẩn trên không quân doanh, từng tiếng phiêu lạc về hướng Tây Bắc.
Một chúng binh lính Huyền Sách Quân kẹp nón giáp nơi khuỷu tay, cúi đầu đứng trang nghiêm.
Một khúc huân vừa xong, Khương Trĩ Y chậm rãi buông huân trong tay ra, mặt hướng về phía 101 người trên cáng: "Thân thể chư vị phải an táng tha hương, ta nguyện khúc nhạc này dẫn hồn, dẫn chư vị về quê cũ......!Ta cùng thiếu tướng quân, còn có một chúng huynh đệ thủ tục ở nơi này, đưa —— chư vị tướng sĩ về nhà!"
Một bộ phó cáng được nâng lên, chỉnh chỉnh tề tề nâng ra khỏi quân doanh, hướng về phía ngọn núi ngoài thành mà đi.
Khương Trĩ Y nhìn về phía đoàn người như con rồng uốn lượn đi về nơi xa, giương mắt nhìn về phía ngân hà lộng lẫy nơi đỉnh đầu, tay chắp lại, mắt cũng nhắm lại ——
Nguyện tối nay tinh nguyệt trường minh, chiếu sáng đường các chiến sĩ trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, tia nắng ban mai đầu tiên tiến vào song cửa sổ, Khương Trĩ Y đứng trước giường phòng ngủ, nỗ lực nâng lên chiếc áo giáp quá nặng so với nàng, giúp Nguyên Sách mặc từng cái vào thân.
Kế tiếp, viện quân đã đến, các châu tứ phía còn đất đai mất đi đang chờ lấy lại, hắn liền phải lĩnh Huyền Sách Quân xuất chinh.
Nguyên Sách vốn định tự mình mặc, nhưng nàng nói, mấy ngày trước nàng có nghe quân coi giữ Hạnh Dương nói, nếu trước khi tướng quân xuất chinh được người thương mặc khôi giáp cho mình, thì khi suất binh lính sẽ không gì địch nổi, bách chiến bách thắng.
Còn nói đêm qua sau khi từ quân doanh trở về, nàng còn lăn qua lộn lại mang bộ giáp này ra nghiên cứu mười mấy lần, ngay cả xiêm y của mình, đôi khi nàng còn không biết mặc hết, nhưng cách mặc bộ giáp phức tạp này, nàng thật sự