Không khí trong cả viện như đọng lại, tay Khương Trĩ Y vịn khoá hộp như cứng lại ở nơi đó, ngơ ngẩn một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần lại, gian nan lặp lại một lần lời Bảo Gia nói: "Tây La đưa thư thỉnh cầu liên hôn với Đại Diệp, người muốn cầu thú —— là ta?"
Vĩnh Ân Hầu mới đưa một chân vượt qua ngạch cửa, vốn là tới xem hôn phục của cháu ngoại gái, vừa nghe liền như sét đánh giữa trời quang, đỡ lấy khung cửa một phen: "Cái gì?!"
Bên tai Khương Trĩ Y như có tiếng ầm ầm vang lên, ngơ ngác nhìn cữu cữu mình.
Sau một lúc lâu qua đi, Vĩnh Ân Hầu lẩm bẩm nói: "......!Sao có thể? Có phải lầm người hay không?"
Bảo Gia nhìn nhìn Khương Trĩ Y, lại quay đầu lại nhìn nhìn Vĩnh Ân Hầu: "Tin tức do lão tứ truyền đến, sẽ không có lầm."
Vĩnh Ân Hầu ấn ngực thở mấy ngụm, tức đến phát run mà nâng ngón tay lên: "Y Y của chúng ta đã sớm đính hôn, bọn họ đây là cầu thân hay là cướp tân nhân?! Tây La bên kia gần đây không phải vẫn luôn quấy rầy biên cảnh Hà Tây hay sao? Sao lại có thứ mặt lớn như cái thau vậy, một bên đánh cướp bá tánh chúng ta, một bên cướp tân nhân?"
Đúng vậy, theo Khương Trĩ Y biết, trước đây khi Đại Diệp nội loạn, Tây La nhân cơ hội đó quấy rầy biên quan, Mục Tân Hồng còn truyền tin tới nói cùng Nguyên Sách chuyện này, Nguyên Sách cũng là vì như vậy, mà sau khi bình định phản loạn càng phải nhanh chóng suất quân về Hà Tây tọa trấn.
Vĩnh Ân Hầu: "Chẳng lẽ là bị ngoại sinh nữ tế của ta đánh đến tức quá, liền tới mơ ước cháu ngoại gái ta để trả thù?"
"Hầu gia khoan hẵng gấp, ngồi xuống chậm rãi nói." Bảo Gia đưa mắt ra hiệu cho Khương Trĩ Y, ý bảo cho người không liên quan lui ra trước.
Khương Trĩ Y cho người hầu ra ngoài, rồi mời cậu cùng Bảo Gia a tỷ vào ngồi, bảo Kinh Chập bưng nước trà tới, nỗ lực trấn định xuống, hỏi: "Tứ điện hạ còn nói thêm gì nữa không?"
Bảo Gia gật đầu: "Chiếu theo ý tứ lão tứ, việc này tuyệt nhiên không phải đơn giản là trả thù như vậy.
Lão vương Tây La tuổi tác đã cao, mấy năm gần đây dần dần chia chính vụ cho hai nhi tử, đại vương tử thân Trung Nguyên, cố ý giao hảo cùng Đại Diệp ta, nhị vương tử lại là phái chủ chiến, từ sau khi vương hậu Tây La bệnh chết, vẫn luôn xúi giục lão vương cùng Đại Diệp ta khai chiến."
"Khoảng thời gian trước, Đại Diệp ta nội loạn, nhị vương tử thừa dịp này, sai người quấy rầy biên cảnh Hà Tây, thử mấy lần, lại phát hiện Hà Tây có Huyền Sách Quân ở đó, căn bản lay động không được, hơn nữa lão vương một phen tuổi cũng không còn ý tứ chiến đấu gì, đại vương tử lại chủ hòa, nhị vương tử cũng khó nhất ý cô hành."
"Cho nên nhị vương tử nghĩ ra một kế, làm bộ tán thành chủ hòa, kiến nghị lão vương lại cùng Đại Diệp liên hôn, cố ý hướng chỉ tên Trĩ Y cho lão vương.
Tây La bọn họ vốn không có chuyện tam thư lục lễ, hôn tục lag trước đính hôn, sau thành thân, không chịu trói buộc bởi nhân luân lễ tiết, có lẽ lão vương nghe nói dung mạo Trĩ Y nghiêng nước nghiêng thành, liền đồng ý đưa thư cầu thú thử một lần......!Chỉ là có thể lão vương ham mê nữ sắc nên hoa mắt ù tai, nhưng nhị vương tử thì rất tỉnh táo, sở dĩ chỉ tên Trĩ Y, đúng là bởi vì Trĩ Y là vị hôn thê của Thẩm Nguyên Sách, mượn chuyện này......"
Khương Trĩ Y trong nháy mắt thấy tim mình lạnh lẽo: "Mượn chuyện này châm ngòi quan hệ giữa Hà Tây cùng triều đình......"
Hoặc là nói chính xác hơn, là muốn châm ngòi quan hệ của Nguyên Sách cùng thiên tử.
Cho nên việc này không có gì là trùng hợp, người mà Tây La chọn cầu thú, vốn chắc chắn phải là nàng.
Bảo Gia nhíu mày gật đầu: "Lão tứ cảm thấy, kỳ thật chuyện hoà thân này có thành hay không, nhị vương tử căn bản không sao cả, mấu chốt ở chỗ sau khi bọn họ cầu thú Trĩ Y xong, thì là Đại Diệp chúng ta đánh cờ với nhau.
Nếu phụ hoàng ta đáp ứng hòa thân, Thẩm Nguyên Sách sẽ đối đãi phụ hoàng ta thế nào? Nhưng nếu Thẩm Nguyên Sách không đáp ứng nhường việc hôn nhân, phụ hoàng ta sẽ đối đãi Thẩm Nguyên Sách như thế nào? Cho nên dù như thế, cây kim này đều sẽ chui vào đáy lòng phụ hoàng ta cùng Thẩm Nguyên Sách.
Cho dù ly gián không thành, phụ hoàng ta cùng Thẩm Nguyên Sách đồng tâm, quyết định khai chiến với Tây La, vậy thì thật đúng ý nhị vương tử.
Bất luận cái kết quả gì, đối với người đưa ra đề nghị hòa thân là nhị vương tử mà nói, như thế nào cũng thắng!"
Đôi tay Khương Trĩ Y đang nắm chặt khẽ run lên.
"Bọn họ dùng kế, bọn họ đánh cờ, sao phải đem giá y của Y Y chúng ta nướng lên lửa sao? Y Y chúng ta đã trêu chọc ai chứ?!" Vĩnh Ân Hầu đập bàn một cái, mặt tức đến đỏ bừng, thở phì phò một trận, quay đầu hỏi, "Công chúa có biết trước mắt trong cung đang có cách đối phó nào hay không? Nếu tứ điện hạ đã nhìn thấu quỷ kế của người Tây La, cũng sẽ khuyên bảo Thánh Thượng chớ nên trúng kế đúng không?"
"Nghe nói tin tức vừa đến hôm qua, hôm nay phụ hoàng ta triệu tập trọng thần thương nghị, lão tứ biết được liền nhờ ta báo cái tin cho Trĩ Y trước, trong hai ngày sắp tới, phụ hoàng ta có thể tuyên triệu Trĩ Y vào cung bất cứ lúc nào."
Bảo Gia báo tin cho Khương Trĩ Y xong, bảo nàng tạm thời đừng nghĩ đến tình huống xấu nhất, nói bản thân mình sẽ nghĩ cách tiến cung nghe ngóng tin tức, rồi vội vàng rời hầu phủ.
Trong phòng, Khương Trĩ Y cùng Vĩnh Ân Hầu mặt đối mặt ngồi thật lâu, mãi mà không lên tiếng.
Khi hai cậu cháu ngẩng đầu đối mắt nhau, đều nhìn ra được từ đáy mắt đối phương cùng một tin tức ——
Vĩnh Ân Hầu: "Cho nên lời Trương đạo trưởng nói là thật......"
Khương Trĩ Y: "Cữu cữu, Trương đạo trưởng lúc ấy......"
"Trương đạo trưởng lúc ấy nói với cữu cữu là mệnh ta sẽ phải đi hòa thân sao, nguyên văn lời nói lúc ấy là như thế nào?" Khương Trĩ Y hỏi.
"Nói cái gì ——" Vĩnh Ân Hầu nhíu chặt mày, xoa thái dương hồi tưởng lại, "Cái gì mag túc thế luân hồi, từ nhân sinh quả, nói kiếp này con được cái cơ duyên gì đó, nắm lấy được thì không cần đi hòa thân......"
"Túc thế? Kiếp này?" Khương Trĩ Y chần chờ mặc niệm mấy từ đó, "Cơ duyên, cơ duyên......"
Cơ duyên đó chẳng lẽ là chỉ cuốn thoại bản kia, chỉ chuyện nàng bị đụng đầu đến hồ đồ? Nhưng nàng đã nắm chắc được cơ duyên, vì sao vẫn không thể thay đổi vận mệnh?
Nếu Trương đạo trưởng phê mệnh, bảo nàng có phận đi hòa thân là không phải nói bậy, vậy phải chăng hắn có cách phá cục?
Dù sao, mặc kệ có tin tức hòa thân hay không, hôm nay nàng đều phải đi Thái Thanh Quan hỏi chuyện thoại bản ——.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Khương Trĩ Y nhìn Kinh Chập hất hất cằm, ý bảo nàng ta đi lấy thoại bản trong hộp ra, đứng dậy nói: "Cậu, con đi Thái Thanh Quan một chuyến."
Hoàng hôn, Khương Trĩ Y lại lần nữa bước vào tòa đạo quan này.
Kinh Chập nói với đệ tử trong quan rằng muốn xin gặp Trương đạo trưởng, đệ tử rất mau lẹ dẫn đường, đưa các nàng vào một gian tĩnh thất.
Trong tĩnh thất, Trương đạo trưởng tuổi chừng 30, một thân áo đạo bào, lưng thẳng, hai chân khoanh lại, nhắm mắt ngồi sau án thư, trên án thư dài trước mặt có bày một cái tráp hơi bẹp.
"Nữ phúc chủ, thỉnh." Trương đạo trưởng nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nhếch mắt, duỗi tay mời về phía trước.
Khương Trĩ Y đi lên phía trước, ngồi quỳ trên đệm hương bồ xuống đối diện hắn, ánh mắt quét về phía xung quanh mình.
"Trong tĩnh thất chỉ có một mình bần đạo, nữ phúc chủ an tâm."
Khương Trĩ Y với tay ra phía sau, lấy từ trong tay Kinh Chập quyển 《 Y Y truyện 》đã mang tới, đặt trên án thư, nhẹ nhàng đẩy về hướng đối diện: "Ta khổ công tìm đạo trưởng mấy tháng, hôm nay liền đi thẳng vào vấn đề, thỉnh đạo trưởng giải thích nghi hoặc giúp ta —— lời trong này ta nghĩ không phải là đạo trưởng viết, nhưng đạo trưởng làm vậy có mục đích gì, sao lại biết trước được quyển thoại bản này là viết lại vận mệnh của ta?"
Trương đạo trưởng cúi đầu nhìn, lắc đầu: "Quyển này thật không phải là bần đạo viết, bần đạo cũng không có khả năng biết trước vận mệnh."
"Người có thể biết trước vận mệnh chính là tôn sư của bần đạo, Kiến Vi thiên sư, lời này là do vi tôn sư viết."
Cái vị thiên sư Kiến Vi này, năm đó tiên đoán song sinh tử họa quốc, hại cả đời Nguyên Sách, hiện giờ vì sao lại đi trêu chọc......
"Cho nên......!Vị giả dạng thành giang hồ đạo sĩ, nhắc nhở ta tiến đến lễ tạ thần, kỳ thật chính là Kiến Vi thiên sư?"
"Đúng vậy." Trương đạo trưởng gật đầu, "Bần đạo cũng không biết vì sao tôn sư lại viết xuống thoại bản như vậy, cũng không biết tình hình cụ thể và nội dung tỉ mỉ trong thoại bản, chỉ được tôn sư gửi gắm, làm ba sự kiện."
"Chuyện gì?"
"Thứ nhất, nếu nữ phúc chủ tiến đến dò hỏi làm như thế nào phá giải âm thuật, lấy vật dương sát mà giải đáp.
Thứ hai, nếu người trong nhà nữ phúc chủ tiến đến muốn tính toán nhân duyên cho nữ phúc chủ, lấy chuyện mệnh hòa thân ra đáp.
Thứ ba, nếu có một ngày nữ phúc chủ tiến đến hỏi thăm chuyện thoại bản, liền giao cái tráp này cho nữ phúc chủ." Trương đạo trưởng đẩy cái tráp trước mặt lên phía trước.
Khương Trĩ Y rũ mắt nhìn hộp gỗ tầm thường kia không chớp mắt: "Cho nên trước đây