Lý Phục Thanh dừng xe lại dưới nhà mẹ Liên Châu, trong đầu cô lúc này xuất hiện một suy nghĩ: Cô đang sống trong một cái lồng thủy tinh do chính tay Lý Phục Thanh tạo lên, vĩnh viễn không thể ra ngoài.
Lý Phục Thanh lại không cho là như vậy, đối với hắn mà nói thì theo dõi Liên Châu là một sự chăm sóc.
"Liên Châu, tôi sắp phải đi công tác, em phải tự chăm sóc mình." Lý Phục Thanh nói.
"Tháng sau tôi trở lại sẽ cùng em đến thăm mẹ một chuyến."
"Được."
Liên Châu nói rồi vội vàng xuống xe rời đi.
Nhưng cô vẫn chưa lên lầu, cô cảm thấy tay không đi gặp mẹ là một chuyện thất lễ.
Huống chi khoảng thời gian này em dâu chắc cũng đang ở đây.
Gần đây Liên Châu vẫn luôn trốn tránh em dâu, bởi vì khi nhìn thấy cô ấy thì cảm giác áy náy trốn trong bóng tối sẽ lại lao ra cắn xé cổ họng Liên Châu, khiến cô nói năng lộn xộn.
Liên Châu đứng ở sảnh thang máy tầng một chờ một lúc lâu, thấy xe Lý Phục Thanh chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe mới cẩn thận đi ra.
Mùa xuân đến, dưới bầu rời xanh thẳm có một số cánh diều đung đưa, bãi cỏ phía sau những bụi cây mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa của trẻ con.
Liên Châu thầm nghĩ, Corgi có con diều mà nó yêu thích không? Cô không dám quay lại công viên để tìm được đáp án.
Trong lòng Liên Châu đối với Lý Phục Thanh vẫn cảm thấy may mắn, cô còn tự hỏi mình: Hà tất phải đấu với hắn đến lưỡng bại câu thương chứ? Lý Phục Thanh đã dùng cách cực kỳ tàn nhẫn để giải thoát cho Corgi nhưng nếu không phải là hắn thì ai có thể cứu được cậu bé?
Vài ngày sau đó, Liên Châu cũng không đến thăm mẹ.
Tháng này cha Chu Dư không chuyển tiền cho cô, cô cũng không hỏi.
Cô biết mình nên tìm một công việc nhưng sau khi phỏng vấn mấy chỗ thì kết quả vẫn luôn là hai bên chướng mắt lẫn nhau.
Trong lúc mờ mịt không thấy phương hướng, Liên Châu nhớ đến Tùng Lăng Phong, anh ta là cấp trên của cô mấy năm trước khi còn ở phòng biên tập, hiện giờ anh ta đã tự mở một phòng làm việc của riêng mình.
Xem vòng bạn bè(*) của mình thì dường như anh ta kinh doanh rất tốt.
Do dự nhiều lần thì Liên Châu cũng gửi một tin nhắn cho anh ta: Tổng biên tập Tùng, phòng làm việc của anh có thiếu nhân lực không?
(*) Vòng bạn bè trên Wechat hay còn gợi là khoảnh khắc, một tính năng chia sẻ ảnh cho bạn bè nhìn thấy trên Wechat.
Tùng Lăng Phong gần như trả lời ngay lập tức: Không thiếu người nhưng vĩnh viễn thiếu nhân tài như em.
Vài năm không gặp, dáng vẻ Tùng Lăng Phong đã thay đổi hoàn toàn.
Thân thể cũng mập lên, trên mặt có thêm một lớp dầu trong suốt, tóc đã không còn nhiều, nhưng đôi mắt kia vẫn đầy thần thái rạng ngời như trước đây.
Anh ta mặc áo in logo Gucci, chìa khóa đặt trên bàn, có vẻ đã chau chuốt tỉ mỉ trước khi ra ngoài.
Liên Châu không để ý đến những thứ đó, cũng không hàn huyên quá nhiều mà đưa sơ yếu lý lịch cho anh ta.
"Trời ạ, em là tài nữ Khương Liên Châu mà còn xem hồ sơ gì nữa?" Lông mày Tùng Lăng Phong nhướng lên tạo thành một chữ "bát"(八) nhă nhúm.
Liên Châu cũng không nhớ mình có danh hiệu tài nữ gì, cô cười nói: "Tùng tổng, đừng khen tôi nữa."
"Liên Châu, em uống gì? Một ly Cappuccino nhé? Chủ quán cà phê này là người Ý, là bạn tôi." Tùng Lăng Phong nói xong gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho Liên Châu một ly Cappuccino.
Dưới cánh tay Liên Châu đổ mồ hôi, cô bưng nước chanh trên bàn lên uống