Tác giả: Triệu Thập Dư
Editor: LC
Đốt cháy lãng mạn
Chương 2
Hứa Nùng vốn dĩ đang vừa ăn kem vừa suy nghĩ, lúc này đột nhiên bị ngăn lại, thật sự khiến cô giật nảy mình.
Cô theo bản năng đưa mắt liếc nhìn cái chân đang ngăn ở trước mặt mình, có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Cái gì cơ?"
Chu Khởi lười biếng nhìn cô, hai ngón tay vân vê điếu thuốc. "Cho xin chút lửa."
Hứa Nùng cảm thấy có chút không hiểu ra sao cả, nhưng lại không dám thật sự nói ra.
Người đàn ông trước mắt này nhìn khí tràng thì mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, phối hợp với hành động cùng giọng điệu của hắn, cô không nhịn được liên hệ hắn với đại ca xã hội đen.
Cô có chút sợ hãi lui về phía sau nửa bước, giọng nói càng nhỏ hơn, "Thật ngại quá, tôi không hút thuốc."
Lần này Chu Khởi không nói gì nữa, chẳng qua ánh mắt chuyển xuống phía dưới, thờ ơ quét qua cái túi ni lông trong suốt trong tay Hứa Nùng.
Trong nháy mắt, cô cũng nhớ ra cái bật lửa vừa mới mua ở siêu thị, nhất thời vừa ngượng ngùng vừa có chút hoảng hốt, muốn đi qua từ cửa bên kia, lại phát hiện ở trên cửa kia là cái khóa.
Cô không còn cách nào khác, nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mặt, dường như không đạt được mục đích sẽ không thả cô đi, vì thế cô chỉ có thể cam chịu số phận lấy ra cái bật lửa từ trong túi ni lông.
Lúc đưa qua, người đàn ông vươn tay nhận lấy. Ngón tay hắn trắng nõn thon dài, lúc nắm lấy cái bật lửa, đầu ngón tay tiếp xúc với cô, cảm giác không rõ tên xẹt qua đáy lòng cô, Hứa Nùng nhanh chóng thả tay ra.
Chu Khởi không để ý, rất tự nhiên nghiêng đầu, đưa bật lửa tới gần miệng, bật lên.
Hứa Nùng cho rằng như vậy là xong rồi, hắn hẳn là có thể thả mình đi qua, nhưng không ngờ, hắn nắm cái bật lửa trong tay không đưa trả cho cô, cái chân chắn ngang ở giữa cũng không thu lại.
Hứa Nùng cũng không dám lên tiếng, chỉ đứng yên tĩnh ở đó chờ, ánh mắt lặng lẽ đánh giá hắn.
Người đàn ông này có một khuôn mặt quá mức tuấn tú, đường nét trên mặt rất rõ ràng, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp. Cằm hắn căng chặt, từ mặt bên nhìn thấy trên cổ nổi lên hầu kết, vẽ ra một đường cong khêu gợi.
Rõ ràng là diện mạo rất tinh xảo, nhưng lại phối với một thân đầy khí chất lưu manh. Hứa Nùng lén nhìn dáng vẻ lười biếng nuốt mây nhả khói của hắn, không hiểu sao liền liên tưởng ra dáng vẻ một tên hư hỏng, hắn lấy một chọi mười cùng người liều mạng...
Nhất thời, lại càng không dám trêu chọc hắn.
Đại khái sau khi hút hết nửa điếu thuốc, người đàn ông kia cuối cùng dường như nhớ tới cô, nâng mắt nhìn cô một chút.
Hắn tùy ý nhẹ gẩy tàn thuốc, hỏi: "Học sinh trung học à?"
Hứa Nùng không muốn trả lời, nhưng thấy hắn vẫn như trước không có ý dịch cái chân kia ra, im lặng một giây, chậm rì rì mở miệng: "Đại học năm ba."
Chu Khởi nghe xong cũng không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn như trước vô kỷ luật lại tùy ý mà nhìn cô.
Nhiệt độ trên hai gò má cô càng ngày càng cao, nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa.
"Cái kia..."
Hắn ngậm điếu thuốc, con ngươi hẹp dài híp lại, "Hử?"
"... Không có gì."
Nói xong, còn ủ rũ lật đật cúi đầu, điệu bộ không dám giận cũng không dám nói. Chu Khởi nhìn mà cảm thấy trong lòng giống như bị móng vuốt của con mèo nhỏ cào cho một cái, vừa tê vừa ngứa.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc lười biếng hạ chân xuống, sau đó ném cái bật lửa về phía bên cô.
Chiếc bật lửa vẽ ra một đường cung trong không trung, cô phản ứng chậm nửa nhịp, nếu sau đó động tác đưa tay không nhanh một chút, xem chừng sẽ không tiếp được.
Cô thở phào một hơi, xách đồ sải bước đi về phía trước, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chu Khởi ngậm điếu thuốc trên môi, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng đang rời đi của cô, cuối cùng, hứng thú nhếch khóe miệng ——
Đệch, sao lại dễ bắt nạt như vậy chứ.
————————
Lúc đi học Hứa Nùng cũng không ở trọ trong trường mà là tự mình thuê một phòng trọ ở bên ngoài.
Lần này đến thành phố điện ảnh cũng như vậy, đàn chị nói không có dự toán dư thừa, bảo cô tự mình giải quyết vấn đề chỗ ở, cô cũng không dị nghị gì, ngược lại cảm thấy càng hợp tâm ý của mình hơn.
Trở lại căn phòng trong khách sạn, cô lấy ra kính mắt dự phòng cùng quần áo mới, ăn mặc hoàn tất, cô lại thả một đầu tóc mái dày nặng xuống, đơn giản chải vuốt một chút rồi ra cửa.
Lúc đi đến đại sảnh khách sạn, hai nhân viên ở quầy lễ tân vẫn còn ngẩn ra, thẳng đến sau khi cô ra cửa, hai người mới lên tiếng thảo luận.
"Tôi nhớ là buổi sáng cô ấy đã theo tổ họn họ rời đi rồi mà? Quay về lúc nào vậy, cô có nhìn thấy không?"
"Không nhìn thấy, vừa rồi không phải là một người đẹp chân dài đi vào sao?"
"Hả... Lẽ nào là cô ấy?"
"Thôi đi! Làm sao có thể chứ! Đừng nghĩ nữa, xem ra là đi vào từ cửa nhỏ ở phía sau rồi!"
...
Hứa Nùng không nghe thấy tiếng bàn luận của hai người, có điều cho dù cô nghe thấy đoán chừng cũng sẽ không để ý, lúc này cô một lòng một dạ muốn quay về phim trường thật nhanh.
Một túi kem vừa mới mua kia khi đến khách sạn thì đã có chút biến dạng, cô sợ sau khi mang về lại bị Mạnh Tư Ngữ ghét bỏ, vậy nên liền ném cả kem cả túi vào trong tủ lạnh nhỏ ở phòng khách của khách sạn.
Sau khi quay lại thành phố điện ảnh, cô lại mua một phần mới rồi xách về phim trường, nhưng lúc ấy trường quay đã lại lần nữa bấm máy rồi, người có mặt ở đó cũng lần nữa lu bù công việc, cô không có cơ hội phân phát kem.
Đại khái qua mấy phút đồng hồ, phân cảnh này kết thúc, trường quay từ không khí an tĩnh nghiêm túc lần nữa trở nên ồn ào, Hứa Nùng hơi thấp thỏm, xách kem lần lượt phân phát cho nhân viên trường quay.
Hầu hết mọi người ở đây còn xem như khách khí với cô, lúc nhận được kem cũng cười nói cám ơn.
Có lẽ là bởi vì phân cảnh này rất suôn sẻ, tâm tình của Mạnh Tư Ngữ không tệ, vì thế cũng không truy cứu chuyện cô về muộn.
Ngược lại là Bạch Hiểu ở một bên kỳ quái nói hai câu, nhưng Hứa Nùng cũng không để ý.
Sau đó trước giờ cơm tối, Mạnh Tư Ngữ mới lại gọi Hứa Nùng.
Cô ta vừa đấm cổ, vừa chỉ tay vào trong cảnh diễn, "Cái đạo cụ kia lúc trước mượn ở tổ bên cạnh cô đem trả lại đi, lại thuận tiện mượn một cái bảng trắng về đây."
Hứa Nùng không có dị nghị gì, trực tiếp đi qua cầm lấy đạo cụ lúc trước mượn được, vừa muốn cất bước đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy đồ vậy trong tay không đúng lắm.
"Chị, đạo cụ này giống như có chút hư hỏng rồi..."
Không phải là có chút, đạo cụ này bên ngoài rõ ràng có vết rạn, hiển nhiên là đã từng bị ai đó đánh rơi.
Mạnh Tư
Ngữ nghe xong lời cô nói cũng không để ý, vẻ mặt mệt mỏi và không kiên nhẫn, "Hỏng rồi thì cô nhìn mà xử lý đi, lát nữa lúc trả lại đừng có nói toạc ra? Cái này vẫn cần tôi dạy cô sao?"
Nghe được câu trả lời này Hứu Nùng liên tục nhíu mày, nhưng là cũng biết có phản bác cũng vô ích. Vì thế cô không nói thêm gì nữa, xoay người bỏ đi.
Cô và hai thư ký trường quay của tổ bên cạnh rất quen thuộc, lúc đi qua thì lên tiếng chào hỏi, hai người cười gật gật đầu với cô, xong lại quay ra nói chuyện phiếm.
—— "Ôi, nghe nói lúc chiều, bọn thu nợ lại đến tìm nhân viên bảo an kia."
—— "Cái gì mà nghe nói chứ? Tôi tận mắt nhìn thấy đây này. Chậc, đám người kia hung dữ ác liệt, tôi vẫn là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy bọn cho vay nặng lãi. Quả thật rất đáng sợ."
—— "Thật là thảm, người đàn ông kia là người lớn lên đẹp trai nhất trong đám bảo an của thành phố điện ảnh. Khuôn mặt kia nghiêm túc mà nói, ra mắt cũng được, cũng không biết vì sao cõng một khoản nợ trên người..."
Hứa Nùng đi vào bên trong, giọng nói của hai người ở phía sau càng lúc càng xa.
Chẳng biết tại sao, cô nghe xong câu "Bảo an lớn lên đẹp trai nhất", không hiểu sao trong đầu liền nhớ tới người đàn ông lúc trước đã ngăn cô lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô liền đập tan cái ý nghĩ này.
Chuyện không liên quan tới cô, cô vẫn là không cần suy nghĩ linh tinh.
Người làm đạo cụ của tổ bên cạnh là một ông chú mạnh miệng mà dễ mềm lòng. Lúc Hứa Nùng đi qua trực tiếp nói thẳng vấn đề ra với ông ta. Có thể tưởng tượng được, trước tiên là bị ông ta mắng cho một trận, cuối cùng, mắng đủ rồi, ông ta nhìn Hứa Nùng biểu tình có chút nặng nề, lại có chút không đành lòng.
"Thôi đi, đạo cụ này chúng tôi về sau hẳn là sẽ không dùng đến nữa, cô vừa mới nói bồi thường gì gì đó cũng không cần. Lát nữa tôi tìm cho cô một cái bảng cũ, cái mới tôi cũng không dám cho mượn nữa."
Hứa Nùng vội vàng gật đầu, "Cũng được, cũng được ạ! Làm phiền chú rồi!"
Ông chú làm đạo cụ lại nhìn cô, thở dài, "Tôi nói cô cái con bé này, sao cứ nghĩ quẩn như vậy chứ, nhất định phải là cái phó đạo diễn gì kia à? Vả lại cái tổ kia của các cô, xin lỗi chứ, thật sự là không ra làm sao... Căn bản là trò đùa mà, chỗ nào đáng giá để cô dốc hết sức như vậy chứ?"
Hứa Nùng xấu hổ cười cười, những lời ông chú nói cô đều hiểu, nhưng là cái tổ này Mạnh Tư Ngữ lập tuy rằng nhỏ, quay cũng là một bộ phim chiếu mạng chướng mắt nhất trong ngành, nhưng đã tìm được một nhà đài thu mua.
Chỉ cần trình chiếu, bất kể về sau hiệu quả thế nào, đây cũng có thể coi là là một tác phẩm gọi được tên. Người mới trong ngành có hai thử thách lớn là bước đệm để vào nghề, một cái là bằng cấp chính quy, một cái chính là tác phẩm ký danh.
Có ký danh đại biểu anh thật sự đã từng tham gia vào quá trình sản xuất một tác phẩm, bất kể năng lực của anh thế nào, ít nhất sẽ để người ta biết anh có kinh nghiệm, như vậy thì sẽ có nhiều hơn người khác một phần cơ hội.
Mà về những người khác... Kịch bản này là lúc đầu cô và Mạnh Tư Ngữ cùng nhau sửa chữa, có điều tuy rằng nói như vậy, nhưng chín mươi chín phần trăm kịch bản là khác hẳn, phần sửa đổi về cơ bản đều là khung ý tưởng của cô, vậy nên cho dù là nói kịch bản bộ phim này là cô viết cũng không quá.
Cô đã cẩn thận nghiên cứu thị trường, cũng làm bài tập rất kỹ, thế nên đối với tác phẩm của chính mình còn xem như có niềm tin.
Cô cảm thấy bộ phim này chỉ cần trình chiếu trên mạng, thì nhất định sẽ thu được một ít thành tích.
Vì thế, bất kể nhìn từ phương diện nào, cô đều muốn nhịn đến cuối cùng, lấy được ký danh phó đạo diễn tới tay.
Đây là cô nên được, cũng là cô nhất định phải lấy được.
——————
Lúc mang cái bảng trắng mà Mạnh Tư Ngữ giao phó về, trong tổ đã phát cơm rồi.
Hứa Nùng về muộn, hộp cơm một cái cũng không còn, có điều cô cũng không để ý, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài ăn.
Đang là giờ cơm, nhà hàng nhỏ bên ngoài thành phố điện ảnh gần như nhà nào cũng chật ních, Hứa Nùng đi hai ba nhà đều không còn chỗ trống, không còn cách nào cô chỉ có thể đi vào một quán mì hơi vắng vẻ ở trong góc ăn mì.
Cô không thích ăn mì sợi cho lắm, chọn nhà này đã là hạ sách, nhưng không ngờ tới, nửa bước chân vừa qua cửa, liền nhìn thấy người đàn ông buổi sáng đã xin cô lửa.
Giống như là muốn chứng thực suy nghĩ của cô lúc trước, buổi sáng vẫn là một thân quần đen áo đen, giờ phút này đã thay một thân trang phục bảo an.
Áo sơ mi màu lam nhạt thùng thình phủ lên người hắn, cổ áo không cài, tùy tiện mở rộng. Một mảnh nhỏ da thịt cùng xương quai xanh lộ ra dưới ánh đèn không quá sáng của nhà hàng.
Người đàn ông kia lười biếng ngồi dựa ở trên ghế, một cánh tay vắt ngang lên lưng ghế trống ở bên cạnh, một tay khác kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, lúc này đang tùy ý gạt gạt tro vào cái gạt tàn trên bàn.
Vẻ mặt của hắn lành lạnh lại có chút biếng nhác, người ở đối diện đang nói gì đó với hắn, hắn dường như cũng không quá để ý, đôi môi mỏng hơi khép, vẫn chưa từng hé mở.
Hứa Nùng có ý muốn lui ra, mới vừa muốn xoay người cất bước đi ra bên ngoài, bà chủ quán mì chợt phát hiện ra cô, còn rất nhiệt tình đi lên tiếp đón.
"Nào nào nào, nào nào nào, em gái mau mời vào, ăn mì đi? Chỗ chúng tôi loại mì nào cũng có! Bảo đảm em vừa lòng!"
Ánh mắt Hứa Nùng vô thức nhìn về phía bên kia, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tùy ý liếc qua của người đàn ông kia.