Tung bông ????
Hôm nay lại cán thêm 1 mốc nữa. ???? Hơn 1/4 chặng đường rồi nha.
~~~~~~~
Chương 20
Chu Khởi thật ra lúc nào cũng vậy, rất nhiều chuyện đều lười ra tay.
Bình thường cũng rất ít bày ra dáng vẻ thiếu gia, mặc dù phía sau hắn có Chu gia, hắn nếu có thể điệu thấp liền điệu thấp.
Mấy người anh em bên người không chỉ một lần nói hắn, nhất là Trần Tiến, thường xuyên mắng hắn, nói hắn đường đường là Đại thiếu gia của Chu thị, có đôi khi sống không tốt bằng trợ lý bên cạnh ông cụ Chu.
Người ta làm trợ lý ở trước mặt ông cụ Chu ngây ngốc lâu ngày, ở trong cái vòng luẩn quẩn này cũng lăn lộn đến quen mặt, bình thường cho dù đơn độc đi ra ngoài làm việc, cũng sẽ có rất nhiều người nhìn vào Chu gia cho hắn vài phần nhún nhường cùng tôn trọng.
Chu Khởi ngược lại thì tốt rồi, bình thường ngoại trừ về nhà cũ gặp người trong nhà ra, gần như không xuất hiện ở Chu thị.
Đương nhiên là, cổ phần công ty Chu thị mà ông cụ Chu cho, hắn cũng nắm ở trong tay, có cái hội nghị gì quan trọng Chu Khởi cũng tham dự biểu quyết đầu phiếu.
Chẳng qua... so sánh với một người thừa kế mà nói, Chu Khởi quả thật quá mức lười quá mức ẩn mình.
Cũng may ông cụ Chu hiện tại thân thể còn rất khoẻ mạnh, tuy rằng tiếc nuối cháu trai không quá thích làm việc ở trước mặt mình, nhưng mà cũng không quản chế hắn.
Tuy vậy ông cũng không chỉ một lần ở trước mặt người ngoài, nói mình coi trọng Chu Khởi bao nhiêu, cũng rất nhiều lần nhấn mạnh rằng, đợi ông ta qua trăm tuổi, Chu thị khẳng định là tới trong tay Chu Khởi.
Cho nên là, Chu Khởi ở trong mắt người bên ngoài, là một nhân vật có chút thần bí khó dây vào, lại thêm những đồn đãi tương đối khoa trương đó, hình tượng của hắn càng là không thể động vào.
Nhưng Chu Khởi cũng không để ý tới những lời đồn đãi đó, thật ra đáy lòng hắn xác định ranh giới rất rõ ràng, rất nhiều chuyện ở trong mắt hắn đều không tính là cái gì, hắn cũng sẽ không thật sự so đo.
Nhưng tương tự, một khi hắn đã để ý, so đo rồi, vậy đối phương liền phải đợi gặp tai họa đi.
Chỉ ví dụ như lần này chuyện Hứa Nùng bị bắt nạt.
Thật ra trước đó hắn cũng đã gọi người bắt tay tìm chứng cứ, cho dù ông Bạch lần này không mang theo Bạch Hiểu tới đây, hắn cũng sẽ tìm cơ hội đi tìm bọn họ.
...
Ánh mắt Chu Khởi lạnh nhạt nhìn lướt qua Bạch Hiểu còn quỳ trên mặt đất khóc lóc. Hắn đứng dậy, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc thong thả đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua trước mặt ông Bạch, ông ta thật sự nhịn không nổi nữa, giữ chặt lấy cánh tay Chu Khởi.
Ông Bạch vẻ mặt hối hận, trong mắt có khẩn thiết cùng cầu xin, "Chu thiếu... Chu thiếu! Con gái tôi không hiểu chuyện, nó cũng không biết Hứa tiểu thư là người của ngài, cho nên nhất thời... Nhất thời mỡ lợn làm mờ mắt! Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, liền nhìn vào tuổi tác của nó vẫn còn nhỏ, tha cho nó một lần được không? Nó còn đang đi học, tương lai đường đời còn rất dài, nó không thể mang theo vết nhơ cả đời được!"
Thật ra trong lòng ông Bạch rõ ràng, chuyện đám người cho vay nặng lãi kia, có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Nếu chuyện đó không phải Chu Khởi mở đầu, ông ta hoàn toàn có thể lợi dụng mối quan hệ của mình giải vây cho Bạch Hiểu.
Nhưng chuyện này là Chu Khởi quản, hắn làm sao có thể cho mình có cơ hội lợi dụng chứ!
Cho nên hiện tại biện pháp duy nhất, chính là cầu xin Chu Khởi! Khiến hắn hồi tâm chuyển ý!
Nghĩ vậy, ông ta kéo Bạch Hiểu đứng dậy, túm cô ta đến trước mặt Chu Khởi.
"Con nhanh lên! Nhận lỗi với Chu thiếu đi! Nói về sau sẽ không lại làm khó Hứa tiểu thư! Nhanh lên!"
Bạch Hiểu lúc này cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng thật ra trong lòng cô ta vẫn là một vạn lần không phục.
Cô ta cảm thấy cho dù những người cho vay nặng lãi đó là cô ta gọi tới để xử Hứa Nùng thì thế nào, cuối cùng Hứa Nùng không phải là không có chuyện gì sao?
Cô ta nghĩ đến đây, vừa khóc thút thít, vừa nói: "Chu... Chu thiếu, xin lỗi, tôi trước kia không nên làm những chuyện đó với Hứa Nùng... Nhưng... Nhưng cô ta một sợi tóc cũng không thiếu không phải sao? Cho nên anh có thể hay không nhìn vào..."
Lời Bạch Hiểu chưa nói xong, liền bất chợt nghe Chu Khởi cười một tiếng.
Nhưng ý cười kia cũng không chạm đáy mắt, ánh mắt hắn như trước không chút để ý, nói ra, lại mỗi từ mỗi chữ đều mang theo tàn ác tinh vi khiến người sợ hãi.
"Cô quả thật nên thấy may mắn, cô gái của tôi lần đó ngoài ý muốn cũng không bị thương, nếu không, cô cho là, chuyện này tôi còn sẽ giao cho cảnh sát sao?"
Bạch Hiểu không hiểu lời Chu Khởi nói, nhưng ông Bạch lại trong nháy mắt nghe hiểu.
Trong lòng ông ta lúc ấy chỉ còn lại có hai chữ: xong rồi.
————————
Chu Khởi lười lại lãng phí thời gian cùng đôi cha con kia, ngậm điếu thuốc nhàn nhã lại đi lên lầu.
Hắn tính toán một chút, từ lúc bản thân rời đi đến bây giờ không quá một giờ đồng hồ, Hứa Nùng lúc này hẳn là đã tắm rửa xong, nói không chừng đang buồn bực vì sao hắn không ở trong phòng đi.
Đưa tay gõ gõ cửa, đợi trong chốc lát cũng không thấy người tới, hắn lại gõ cửa hai cái.
Kết quả... Chu Khởi gõ cửa cũng gần hai phút rồi, bên trong cũng vẫn không có người đi ra. Hắn không khỏi có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm chẳng lẽ con mèo nhỏ này đi ra ngoài tìm mình rồi?
Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ tới chuyện lúc trước Hứa Nùng nói mình đi mua đồ dùng sinh hoạt.
Số tiền này vẫn còn nhét ở trong túi, hắn nếu như tay không cũng không tốt lắm.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại xoay người đi xuống lầu.
......
Hứa Nùng quả thật đi ra ngoài, hơn nữa cũng là đi siêu thị nhỏ.
Cô tắm rửa được một nửa, chợt phát hiện dì cả đến thăm. Vốn là muốn gọi điện thoại hỏi lễ tân khách sạn, gọi các cô mang lên một gói băng vệ sinh, nhưng cô lại lo lắng đến lúc đó nhân viên khách sạn lại thấy được Chu Khởi.
Vốn là hiện tại ở một chỗ cùng hắn không khí đã đủ xấu hổ, cô cũng không muốn làm cho mình càng thêm quẫn bách.
Lúc Hứa Nùng ra cửa, còn cố ý chọn một siêu thị cách xa khách sạn một chút.
Cô nghĩ Chu Khởi đối với thành phố này quen thuộc như vậy, xuống lầu mua đồ khẳng định sẽ tìm nơi có khoảng cách gần, vậy cô liền đi xa một chút, như vậy để tránh gặp nhau.
Đi ra ngoài gấp, cô cũng không thay quần áo, trên người là bộ đồ ngủ cùng áo khoác mỏng.
Hai ngày này độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong ngày vô cùng lớn, lúc này ban đêm gió lạnh, Hứa Nùng quấn chặt áo khoác quanh người, bước chân lại nhanh hơn một chút.
Vào siêu thị cô trước chọn hai gói băng vệ sinh nhãn hiệu thường dùng, ngang qua khu vực mì ăn liền và bánh mì, cô lại nghĩ tới chuyện cơm chiều còn chưa ăn.
Do dự một chút, cô cuối cùng chọn
hai hộp mì ăn liền cùng xúc xích hun khói, cùng với hai cái sandwich.
Lúc tính tiền, Hứa Nùng lại từ bên cạnh nắm lấy một cây kẹo mút, cũng không nhìn mùi vị, tùy tiện lấy mấy cây liền trả tiền.
Bước ra khỏi siêu thị, Hứa Nùng cảm giác bụng dưới buồn buồn bắt đầu có chút khó chịu, cô c gắt gao quấn chặt áo khoáquanh người, tận lực chắn gió không để cho mình bị cảm lạnh.
Dưới chân bước càng nhanh, một lòng chỉ muốn nhanh chóng quay về khách sạn. Trong lúc đó còn thuận tay bóc cây kẹo nhét vào miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, tâm tình cô ngược lại tốt hơn nhiều.
Đột nhiên, trước mặt bị một bóng người chặn lại.
Hứa Nùng không kịp dừng bước chân, trực tiếp đụng vào trong ngực người kia.
Giọng Chu Khởi lười biếng ở trên đỉnh đầu cô vang lên: "Bạn học nhỏ, đi đường phải chú ý chứ."
"..."
Cô rất chú ý, rõ ràng là hắn bất thình lình xuất hiện!
Hứa Nùng lui về phía sau một bước nhỏ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cô gái nhỏ vừa mới tắm qua, trên người còn mang theo hương thơm nhàn nhạt, hương vị kia có chút ngọt, tựa hồ còn có một chút vị sữa.
Tóc rối tung, nhưng tóc mái không được chải chỉnh tề trước trán như trước, mà là cô dùng dây cột tóc buộc lên.
Chu Khởi híp mắt nhìn một chút, trên mặt của dây cột tóc kia, dường như... Giống như... Phảng phất... Còn có một đôi tai mèo?
Hắn nhếch khóe miệng cười, nghĩ thầm rằng ngược lại thật sự là rất phù hợp hình tượng.
Hứa Nùng ngẩng mặt nhìn hắn, có chút ngờ vực, hỏi: "Anh sao lại ở chỗ này?"
"Không phải em bảo tôi đi mua đồ dùng sinh hoạt sao?"
... Rõ ràng có cái siêu thị gần một chút, hắn không đi, ngược lại đi vòng qua bên này?!
Hứa Nùng nhìn vào mắt hắn, lại hỏi: "Vậy anh vừa rồi đi làm cái gì? Lúc tôi đi ra anh cũng không ở trong phòng, đồ cũng chưa mua?"
Chu Khởi không muốn trả lời vấn đề này, trực tiếp chuyển hướng đề tài, mí mắt cụp xuống, nhìn túi ni lông cô xách trong tay, mở miệng hỏi: "Em mua cái gì?"
Hứa Nùng bị một câu hỏi làm cho xấu hổ, theo bản năng dấu cái gói to ra phía sau, làm xong lại cảm thấy bản thân phản ứng có chút thái quá, vì thế lại yên lặng từ trong túi áo khoác lấy ra cây kẹo que vừa mới mua.
"Cái đó... Ăn kẹo không?"
Lời chuyển đề tài này của Hứa Nùng quá cứng ngắc, bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ, không được tự nhiên, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đứng thẳng.
Chu Khởi là người rất có nhãn lực, không chỉ nhận ra cô không thích hợp, thậm chí còn trong nháy mắt đoán được trong cái gói kia là cái gì.
Chẳng qua, cô nàng này trắng nõn trắng nà, mềm mại đứng ở trước mặt hắn, cố ý lấy một cây kẹo chuẩn bị đút cho hắn, cũng làm cho hắn không sinh ra bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Hắn nhìn nhìn mấy cây kẹo que được nắm trong bàn tay nhỏ bé, lại liếc nhìn cái cô đang ngậm trong miệng kia, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô.
Trầm mặc một giây, hắn cố ý nói: "Không muốn ăn cái vị trong tay em."
Hứa Nùng ngẩn người, cúi đầu nhìn một cái, trong đống kẹo này mùi vị hỗn tạp, vị chuối tiêu, vị nguyên bản, vị việt quất...
Hơn nữa nếu cô nhớ không nhầm, Chu Khởi lúc trước ở phim trường, ngậm chính là vị chuối tiêu của Alps mà?
Hiện tại lại nói không có hương vị hắn thích?
Hứa Nùng nhất thời không có lời gì để nói, một lát sau, lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn.
"Vậy nếu không... Anh muốn ăn vị gì, tôi lại mua cho anh?"
Lúc cô nói chuyện, ánh sáng của đèn đường mờ nhạt trên đỉnh đầu an tĩnh phả trên mặt cô, hai gò má gần như một chút tỳ vết cũng không có, trắng nõn tinh tế giống như đồ sứ xinh đẹp.
Có lẽ là trong miệng ngậm kẹo được một lát, Chu Khởi chỉ cảm thấy trong hơi thở của cô, cũng có chút hương vị ngọt ngào.
Đầu lưỡi hắn liếm hàm răng, trong lòng lúc này tất cả đều là tà niệm.
Muốn ăn cái vị gì sao?
Đương nhiên trong miệng cô là cái vị gì, hắn liền muốn ăn cái vị đó.
Hứa Nùng đợi nửa ngày, thấy Chu Khởi chỉ yên tĩnh nhìn mình không nói chuyện, cũng có chút nóng nảy.
Vừa vặn lúc này cảm giác buồn trướng ở bụng dưới lại nhiều thêm, âm thầm có cảm giác có thứ chảy ra, cô không nhịn nổi nữa, động tác hấp tấp nóng nảy đưa tiền lẻ trong tay cho Chu Khởi.
"Nè, cho anh tiền lẻ, anh muốn ăn cái vị gì tự mình đi siêu thị chọn, tôi về khách sạn trước."
Nói rồi, không quan tâm phản ứng của hắn, đi vòng qua người hắn.
Chu Khởi đoán được tình huống của cô là gì, cũng không ngăn cản.
Ánh mắt hắn nhàn nhã nhìn cô đi về, kết quả chỉ trong chốc lát, ánh mắt liền bỗng nhiên khựng lại.
Tiếp theo, chỉ thấy hắn sải đôi chân dài, hai bước liền đuổi kịp.
Hứa Nùng nghe được tiếng bước chân phía sau, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy đột nhiên bị người từ phía sau ôm chặt.
Cánh tay Chu Khởi vòng qua bả vai, đặt ở trước người Hứa Nùng.
Cô cảm giác cả người đều bị hắn ôm chặt vào trong ngực, hơi thở có mùi thuốc lá kia vừa xa lạ lại quen thuộc, pha trộn với mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt, vây quanh người cô.
Hứa Nùng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không biết người đàn ông này rốt cuộc đang làm cái gì, mắt chớp chớp hai cái, một lúc lâu không có phản ứng.
Gió đêm se se lạnh lướt qua người bọn họ, bên tai có tiếng ve kêu, xa xa còn mơ hồ truyền đến tiếng kết thúc công việc của một đoàn phim.
Chu Khởi từ từ cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú đặt ở trên vai Hứa Nùng, đôi môi đóng mở, hơi thở ấm áp làm người run rẩy thoảng qua bên tai cô.
"Trước tiên đừng cử động, phía sau có dấu quả dâu tây."