Tình địch sắp gặp nhau rồi. ????
~~~~~~
Chương 24
Ở giữa những người bạn lớn lên từ nhỏ với hắn, Bùi Ngọc từ trước đến giờ luôn là nhân vật trung tâm được mọi người xoay quanh.
Thứ nhất là bởi vì hắn lăn lộn trong giới giải trí, danh tiếng được lan truyền khắp cả nước, cùng với những thiếu gia tiểu thư chỉ có chút tên tuổi ở Bắc thành là không giống nhau.
Thứ hai, cũng là bởi vì hắn từ khi bắt đầu đi học, đã là đối tượng mọi người sùng bái theo đuổi, mọi người cũng đã quen rồi, vẫn luôn đem hắn trở thành trung tâm mà tâng bốc.
Cho nên khi thấy Bùi Ngọc dẫn theo người tới, ánh mắt của mọi người đều lập tức tập trung lại đây.
Ở đây có mấy người đã từng tham gia hôn lễ của ông Bùi và bà Tạ, nhưng khi đó Hứa Nùng mới lên cấp 3, nhoáng cái cũng đã qua vài năm, Hứa Nùng từ cô bé con lúc ấy đã lắc mình hoàn toàn thay đổi.
Nhất là lần này bà Tạ lại đặc biệt trang điểm ăn diện cho cô, mái tóc dài màu đen với đuôi tóc cuộn sóng, nhẹ nhàng phân tán trên vai. Trang điểm không đậm, nhưng là màu son môi đậm hơn so với bình thường, càng đỏ mọng hơn.
Trên người mặc một chiếc váy liền một quai màu đen, trên cổ lộ ra xương quai xanh tinh xảo, da thịt trên bả vai ở trong hoàn cảnh mờ tối của phòng bao trong quán bar, trắng sáng nổi bật.
Trang phục của Hứa Nùng hôm nay, ngoài sự mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ ra, còn nhiều thêm chút chín chắn và quyến rũ.
Cho nên có mấy người bạn nối khố của Bùi Ngọc trước kia từng gặp qua cô vài lần, lúc này cũng không nhận ra cô, thậm chí còn có chút hiểu lầm.
"Ơ, Bùi Ngọc, đây là mang theo chị dâu tới gặp chúng ta sao?"
Một người trong đó cười hì hì trêu chọc một câu, tiếp theo trong phòng bao liền vang lên tiếng ồn ào cùng tiếng huýt sáo. Vẻ mặt Bùi Ngọc dung túng, cười cười nhưng không ngăn cản bọn họ.
Đợi bọn họ đều ầm ĩ đủ rồi, sau đó dần dần an tĩnh lại, hắn mới cười dịu dàng, nói một câu: "Đừng nói bậy, đây là em gái tôi."
Nói xong, còn xoa xoa đỉnh đầu Hứa Nùng, "Nùng Nùng, chào hỏi các anh chị đi."
Hứa Nùng nhịn xuống chán ghét cùng không kiên nhẫn, nhếch môi hướng vào trong phòng bao gật gật đầu, tiếp đó nhẹ giọng nói một câu: "Chào mọi người."
Lưu Khải, một người anh em thân thiết nhất của Bùi Ngọc phản ứng lại trước, nhảy lên chạy đến trước mặt Hứa Nùng, "Thật sự là em gái Nùng à? Này thay đổi cũng quá nhiều đi, dáng người cũng cao lớn không ít nha, anh cũng không nhận ra nữa."
Bùi Ngọc thật ra bình thường đều rất dung túng một ít hành động bốc đồng của Lưu Khải, nhưng lúc này thấy hắn muốn tiếp cận Hứa Nùng, thản nhiên chắn trước người cô.
"Được rồi, con bé không dễ dàng gì mới đáp ứng đi theo tớ ra ngoài, cậu đừng dọa nó."
Lưu Khải "Chậc" một tiếng, nhìn thái độ che chở này của Bùi Ngọc, trong lòng nghĩ, này đãi ngộ đối với cô gái hắn thích cùng với người khác quả thật không giống nhau à, khác biệt cũng thật lớn.
Chỉ là, Lưu Khải là ở trong số ít người biết Bùi Ngọc thích Hứa Nùng. Hắn lúc đầu cũng không quá tán thành, bởi vì ấn tượng của hắn đối với bà Tạ không tốt lắm, cảm thấy đứa bé mà loại phụ nữ như vậy dạy dỗ ra cũng sẽ không có chỗ nào tốt.
Nhưng là Bùi Ngọc chính thức nói chuyện với hắn, lúc đó Lưu Khải mới biết được, tâm tư của Bùi Ngọc đối với Hứa Nùng sâu nặng bao nhiêu, cho nên sau đó hắn không nói thêm gì nữa.
Tuy vậy lần này gặp lại Hứa Nùng, hắn ngược lại thật sự cảm thấy Bùi Ngọc có chút ánh mắt.
Cô bé mấy năm trước nhìn không có gì nổi bật, nhưng hiện tại vừa thấy, cô khi đó căn bản là khối ngọc chưa mài dũa, tốn chút tâm tư trên người cô, liền biến thành vật thu hút ánh mắt người ta.
Nghĩ đến đây, Lưu Khải lại không thể không bội phục ánh mắt bạn tốt.
...
Bùi Ngọc vì để Hứa Nùng chơi thoải mái, sắp xếp cho cô ở giữa một đám con gái, trước khi rời đi còn nhắc nhở mấy cô gái kia chiếu cố Hứa Nùng.
Những cô nàng này phần lớn đoán được thân phận của Hứa Nùng, cũng không có tâm tư làm khó cô, huống hồ các cô mỗi một người đều cảm thấy rất hứng thú với Bùi Ngọc, qua lại với em gái của hắn, chỉ có trăm lợi mà không một hại.
Cho nên sau khi Bùi Ngọc đi rồi, mấy cô nàng này đều rất nhiệt tình với Hứa Nùng. Có người lấy cho cô hoa quả, có người lấy cho cô đồ ăn vặt, còn có vài người thậm chí trước mặt mọi người lấy điện thoại di động ra muốn trao đổi nick WeChat với cô.
Âm thanh trong phòng bao rất lớn, Hứa Nùng vốn là bị đập cho có chút đau đầu, giờ phút này lại bị một nhóm phụ nữ vây quanh, trên người mỗi người các cô đều phun không ít nước hoa, vài loại mùi hương nồng nặc trộn lẫn cùng nhau, càng làm cho dây thần kinh hai bên huyệt thái dương của cô nhảy lên thình thịch.
Cô cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp bị tiêu hao hết, tê liệt nhẫn nại.
Vừa vặn lúc này lại có người không có mắt nhất định phải đưa cho cô một ly rượu ngọt, cô lễ phép cự tuyệt một lần, đối phương không hết hy vọng, còn khuyên nhủ: "Em gái, đừng sợ, chị sẽ không lừa gạt em đâu, rượu này rất dễ uống, cũng sẽ không say. Nào, nếm thử."
Người kia nói xong liền trực tiếp đưa cốc rượu tới, Hứa Nùng theo bản năng đưa tay ngăn cản, muốn cự tuyệt. Không nghĩ tới tay hai người ngoài ý muốn đụng vào nhau, rượu trong cốc lập tức sánh ra hơn phân nửa, toàn bộ thấm vào trên váy của Hứa Nùng.
Không khí trong nhất thời có chút xấu hổ, nhưng Hứa Nùng lại không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô nhếch nhếch khóe miệng, cười với cô gái vừa mời rượu kia, "Không có việc gì, tôi đi toilet xử lý một chút."
Chuyện xảy ra đột ngột, Bùi Ngọc cũng không biết tình huống bên này thế nào, đợi sau khi Hứa Nùng ra ngoài, hắn mới nhẹ giọng hỏi hai câu.
Biết được chuyện xảy ra, hắn nhè nhẹ nhíu mày, biểu tình ngược lại không thay đổi quá nhiều, chỉ không mặn không nhạt hỏi câu: "Người là ai mang đến?"
Người phụ nữ kia Bùi Ngọc cũng không quen biết, cho nên khẳng định là bạn gái mới của một tên bạn nối khố nào đó.
Vốn là mọi người vẫn chưa cảm thấy gì, liền vì câu hỏi này của Bùi Ngọc, không khí đột nhiên liền có chút khó hiểu.
...
Hứa Nùng không có tâm tư để ý tới tình huống trong phòng bao phát triển như thế nào, cô không dễ dàng gì mượn lý do xử lý váy trốn ra ngoài, suy nghĩ toàn bộ đều là cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Tầng hai của quán bar hoàn toàn khác tầng một, trong hành lang cũng không người đi lại, mà tầng một thì náo nhiệt hơn rất nhiều, trong sàn nhảy tràn đầy thanh niên nam nữ đang cuồng nhiệt nhảy nhót, trên ghế dài cũng ngồi đầy người vừa chơi vừa uống rượu.
Hứa Nùng trước tiên là đi toilet xử lý cái váy của mình một chút, sau khi đi ra, cô tự hỏi nên nhắn tin cho Bùi Ngọc thế nào để tìm lý do về trước.
Cô vừa nghĩ, vừa sải bước chân hướng về chỗ ngoặt phía trước. Đợi khi thân thể đi qua chỗ ngoặt, vài bóng người nhảy vào trong tầm mắt của cô.
Cô không tự chủ trừng to mắt muốn nhìn cho rõ ràng một chút...
Xảy ra chuyện gì, bóng dáng này tại sao lại có chút giống Chu Khởi?
...
Hoa Tí thật ra đoán được, Đại ca của hắn kiêm ông chủ Chu Khởi, sau
khi biết người kia xuất hiện, sẽ phản ứng vô cùng kịch liệt.
Nhưng là hắn thật không ngờ, phản ứng của Chu Khởi sẽ kịch liệt như vậy.
Lần này người kia đã bị hắn đánh cho một trận, hốc mắt thâm đen, khóe miệng cũng rách toác tràn ra vết máu.
Nhưng người kia dường như cũng không nhìn thấy lửa giận của Chu Khởi, bộ dạng đã như vậy, vẫn âm hiểm cười khiêu khích Chu Khởi.
Hoa Tí cùng mấy huynh đệ khác yên lặng đứng ở một bên, ở trong lòng bắt đầu mặc niệm cho hắn.
Chu Khởi mới vừa giáo huấn xong một trận, lúc này châm điếu thuốc ở bên cạnh hút. Hắn từ trên cao nhìn xuống người nằm úp sấp trên mặt đất, giống như là không nghe thấy khiêu khích trong miệng người kia, đột nhiên cười.
Tiếp theo, liền thấy hắn từ từ ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo vẻ bất cần đời rồi lại có nụ cười khiến người khác run sợ.
Hắn mở miệng nói: "Tao không phải đã cho người của mày nhắn cho mày sao, mày nếu muốn trốn, thì tốt nhất trốn cả đời, đừng lại để tao tìm được?"
Nói rồi, đầu tàn thuốc cũng từ từ hướng về mu bàn tay của người kia ấn xuống, vào lúc tàn thuốc cách làn da trên mu bàn tay người này chỉ có mấy mm, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói ——
"Chu Khởi?"
Thanh âm mềm mại lại có chút quen thuộc, Chu Khởi sững người, có chút không chắc chắn chầm chậm quay đầu lại.
Đèn tường của quán bar thắp lên ánh sáng lờ mờ, âm thanh điện tử ở tầng một trộn lẫn với tiếng la hét của nhóm thanh niên nam nữ trong sàn nhảy truyền đến, tràn ngập ở xung quanh.
Ánh mắt hai người Chu Khởi và Hứa Nùng gặp nhau, xa xa nhìn nhau, giờ phút này đáy mắt đều là sự ngạc nhiên.
Hứa Nùng ngạc nhiên vì hắn xuất hiện ở đây, cùng với sự lạnh lùng cùng tàn bạo quanh người hắn hiện tại khiến người ta sợ hãi... Lúc trước đối mặt với nhóm người cho vay nặng lãi kia, hắn cũng không có đáng sợ như vậy.
Thời gian yên lặng hai ba giây, tiếp theo, khí thế quanh người Chu Khởi dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng rút xuống.
Chỉ thấy hắn từ từ đứng dậy, chân dài sải bước, vững vàng đi về phía Hứa Nùng.
Trên người hắn lúc này còn lưu lại một ít lệ khí chưa tan hết, nhưng là không hiểu sao, Hứa Nùng cũng không sợ hãi.
Cô dường như từ trong đáy lòng liền tin tưởng, người đàn ông này bất kể thế nào, cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn tới cô.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ không giải thích được, nhưng cũng rất kiên định.
Hoa Tí là người cực kỳ có nhãn lực, sau khi nhìn thấy thay đổi của lão đại nhà mình, vội vàng gọi huynh đệ xung quanh kéo người trên đất đi, bản thân cũng đi theo ẩn vào trong một phòng bao.
Hứa Nùng còn hơi sững sờ, tại khi hắn đứng lại trước mặt mình còn có chút không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Chu Khởi dường như là rất mệt mỏi, hắn cúi người xuống, đặt trán lên vai Hứa Nùng.
Cái váy Hứa Nùng mặc có một quai, đầu vai lộ ra không hề che đậy, trán của Chu Khởi tiếp xúc với làn da trên vai cô, hô hấp như có như không phả vào trên làn da cô, làm cho cô có chút ngứa, lại có chút cứng ngắc không biết làm sao.
Một giây sau, Chu Khởi mở miệng.
"Bạn học nhỏ."
"... Ừ?"
"Tôi bị bắt nạt thật thê thảm mà."
"...???"
"Vừa mới rồi người kia thiếu chút nữa đánh chết tôi, nếu không phải là tôi cực lực phản kháng, em có lẽ cũng không gặp được tôi nữa rồi."
"..." anh chắc chắn?
Cô rõ ràng nhìn thấy là hắn đang thu thập người khác nha...
Suy nghĩ lúc này của Hứa Nùng bị hắn làm cho rối tung lên, trong đầu một lát là hình ảnh hắn đầy người tàn bạo, trong chốc lát lại là giọng nói bi thảm của hắn.
Một lúc lâu sau, cô mới chủ động mở miệng: "Vậy... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Chu Khởi vẫn luôn chờ cô hỏi những lời này, cho nên lúc này nghe cô mở miệng, mơ hồ khóe miệng phía dưới không tự giác nhàn nhạt nhếch lên.
Hắn lười biếng đứng thẳng người, có chút bi thảm cùng cô nói: "Chuyện tôi thiếu tiền em cũng biết đi?"
"... Ừm."
"Ông chủ nợ kia tìm được tôi, nói có thể cho phép tôi không cần trả tiền lại, nhưng phải làm việc cho hắn. Cho nên hôm nay tôi liền đi theo người hắn an bài đến đòi nợ."
"... Sau đó, anh liền đánh người ta?"
Mặt mày Chu Khởi tất cả đều là lười biếng, "Là hắn đánh tôi trước, tôi thuộc loại phòng vệ chính đáng."
Nói xong, còn duỗi tay tới trước mặt Hứa Nùng, chỉ ra một chỗ trầy da nhỏ trên xương ngón tay.
"Nhìn đi, tôi bị chảy máu đây này."
Hứa Nùng: "..."
"Đau quá đi."
Hứa Nùng: "......"
Cô cảm thấy sự tình có chút không thích hợp, trong đầu lại nhớ tới thân ảnh nhìn thấy lúc trước bên ngoài cửa quán bar, từ trên chiếc xe sang đi xuống, tiếp đó lại bình tĩnh đánh giá một chút quần áo trên người hắn.
Liếm liếm môi, rốt cuộc nhịn không được, cô mở miệng hỏi: "Cái đó, anh..."
Nào nghĩ, cô còn chưa nói xong, chỗ ngoặt kia truyền đến một giọng nói mơ hồ.
"Nùng Nùng?"
Là Bùi Ngọc!
Hứa Nùng hoảng sợ, bao nhiêu nghi ngờ cũng không để ý nữa, lập tức lôi kéo Chu Khởi trốn vào trong bóng tối của bức tường bên cạnh.
"Nùng Nùng? Em ở bên kia sao? Nghe thấy thì trả lời anh trai một tiếng."
Chu Khởi bị Hứa Nùng đè ở phía dưới, nghe thấy giọng nói cách đó không xa, cùng với chữ "Anh trai" phía sau, đuôi lông mày không tự chủ hơi hơi nhếch lên.
Hắn cúi mặt, tiến về phía Hứa Nùng, thấp giọng hỏi câu: "Người nhà của em à?"
Hứa Nùng lúc này chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, cũng không muốn giải thích cái gì nhiều, chỉ có thể hơi hơi gật đầu.
Sau khi có được đáp án, Chu Khởi thấp giọng cười một cái.
Tiếp theo, hắn cúi người xuống, môi mỏng dán vào bên tai Hứa Nùng, điệu bộ lười biếng dựa vào cô, thân mật nói nhỏ.
"Bạn học nhỏ, sợ bị người trong nhà hiểu lầm là yêu sớm à?"