Vài ngày sau, Hứa Nùng giống như người nhàn rỗi không có việc gì, mỗi ngày đều giống như trước kia, đúng hạn hoàn thành công việc bản thân nên làm.
Mọi người không nhìn ra điều gì không thích hợp, ngoại trừ cảm thấy sắc mặt Mạnh Tư Ngữ càng ngày càng âm trầm, tính tình càng lúc càng lớn ra...
Nhưng mà cũng may, cô ta cũng là người phân rõ nặng nhẹ, cho dù căm tức Hứa Nùng, Mạnh Tư Ngữ cũng làm tốt chuyện mà bản thân nên làm đều.
Ba ngày sau, bộ phim chiếu mạng thuận lợi đóng máy.
Hứa Nùng tiễn những diễn viên có mặt ở trường quay đi, rồi chỉnh lý tốt đạo cụ phục trang, sau khi hoàn thành công việc, đơn độc đi tìm Mạnh Tư Ngữ.
Mạnh Tư Ngữ cũng biết mục đích cô đến, lập tức đem màn biểu đặt ở đầu và cuối phim đã sớm được đánh máy ném qua.
"Tự mình xem đi."
Nói xong, cũng không nhìn Hứa Nùng, quay đầu trợn mắt.
Hứa Nùng bình tĩnh lật mở màn biểu, ở phía sau ba chữ phó đạo diễn, nhìn thấy tên của mình.
Cô hài lòng cười cười, sau đó đặt màn biểu ở một bên, lui hai bước về phía sau, tiếp theo, hướng về phía Mạnh Tư Ngữ bái một cái thật sâu, duy trì lễ phép nên có.
"Đàn chị, bất kể như thế nào, cảm ơn chị đã cho tôi cơ hội lần này."
Lời này ngược lại làm cho Mạnh Tư Ngữ có chút ngoài ý muốn, cô ta im lặng, sau khi lửa giận trong lòng giảm đi một chút, giọng ấp úng hỏi: "Vậy phần 2, cô có tới không?"
"Không, tôi về sau còn có việc bản thân muốn làm."
——————————
Hứa Nùng sau đó không trực tiếp rời khỏi thành phố điện ảnh, sau khi cô đóng gói, thu thập xong đồ đạc của mình ở trong phòng khách sạn, lại đi một chuyến tới phòng an ninh.
Trùng hợp lúc ấy người phụ trách thành phố điện ảnh cũng ở bên kia đang nói gì đó, nhìn thấy Hứa Nùng lại đây, còn có chút kinh ngạc.
Đối phương gần như liếc mắt một cái liền nhận ra cô đến, ách... Dù sao cách ăn diện của cô vẫn rất đặc biệt.
"Ngài... Ách, à không, cô có chuyện gì không?" Người phụ trách thành phố điện ảnh hỏi.
Hứa Nùng lúc ấy trong lòng đang sắp xếp lại suy nghĩ, cũng không nghe rõ người phụ trách nói sai.
Cô đứng tại chỗ ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là nói ra lời mình muốn hỏi: "Thật ngại quá, xin hỏi Chu Khởi gần đây có trở về đi làm không?"
Người phụ trách bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn lại, này... Cô gái này liền tùy tiện như vậy gọi tên của Chu thiếu? Còn có, cô ta nói cái gì? Chu thiếu đến làm?
Người phụ trách có chút mờ mịt, cẩn thận hồi tưởng một hồi lâu cũng không nghĩ ra Chu thiếu có để lại lời gì cho mình không, nhưng lúc trước thái độ của Chu thiếu đối với cô gái này hắn biết, hơn nữa ở trước mặt cô gọi mình là lãnh đạo, hắn hiện tại vẫn còn nhớ rõ.
Trầm mặc một lát, người phụ trách cẩn thận nói: "Cái kia Chu... Hắn xin nghỉ phép rồi."
Hứa Nùng đối với câu trả lời này cũng không quá bất ngờ, cô mím môi đứng tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Cô móc từ trong túi ra năm trăm đồng đưa cho người phụ trách, nói: "Vậy làm phiền anh chuyển giao số tiền này cho hắn. Nếu hắn hỏi đến, thì nói tổ chúng tôi đã quay xong rồi, tôi không thể chờ hắn, cái này là phí dịch vụ cho hắn lúc trước làm khách mời."
Người phụ trách nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhưng rốt cuộc cũng không dám hỏi nhiều, thái độ thập phần cung kính tiếp lấy năm tờ Mao gia gia mà Hứa Nùng đưa kia.
...
Giao phó xong mọi chuyện, Hứa Nùng không trì hoãn nữa, xách hành lý quay về nhà.
Cô ở gần trường thuê một căn hộ, hai phòng một sảnh, mấy ngày nay đều ở lại phim trường, một lần cũng không trở về quét tước qua, khắp nơi đều là bụi bặm.
Cho nên sau khi Hứa Nùng về đến nhà, việc đầu tiên chính là bắt đầu quét tước vệ sinh.
Sau khi đã dọn dẹp mọi chỗ trong nhà sạch sẽ, cô lại lấy quần áo mang về từ đoàn phim ra, chuẩn bị ném vào máy giặt một lượt.
Quần áo trên người cũng đã mặc hơn nửa ngày, vừa rồi lúc quét tước dọn dẹp cũng chưa thay, cho nên cô trực tiếp cởi ra chuẩn bị cùng nhau ném vào máy. Trước khi bỏ vào cô lật lật trong túi quần áo, sợ có đồ gì quan trọng lại bị giặt nhầm, nào biết thứ khác không thấy, ngược lại nhìn thấy tờ giấy mà Chu Khởi lúc trước lưu lại cho mình.
Lúc này trên tờ giấy nơi bị tẩm ẩm ướt đã khô, chỉ để lại một vết mực loang lổ, Hứa Nùng nhìn mặt chữ không nhận ra được bên trên, tâm trạng không thể giải thích trong lòng kia lại dũng mãnh xuất hiện.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động tại lúc này vang lên.
Nhìn thoáng qua tin báo người gọi đến trên mặt điện thoại, tâm tư Hứa Nùng dần dần trầm xuống.
Là Bùi Ngọc.
Cô lúc đầu không tính nghe máy, nhưng người bên kia dường như một mực nếu cô không nghe máy liền không bỏ qua, một lần lại một lần, đại khái hơn mười phút, điện thoại di động bị tiêu hao chỉ còn lại có 20% điện, hắn vẫn là không buông tha.
Hứa Nùng không còn cách nào, chỉ có thể hít sâu vào một hơi, ấn phím nghe.
"Nùng Nùng?" giọng nói ấm áp dễ nghe của Bùi Ngọc từ bên kia truyền đến.
Hứa Nùng nhịn xuống sự không kiên nhẫn cùng chán ghét nhàn nhạt trong lòng, "Ừm" một tiếng, "Anh Bùi, có chuyện gì sao?"
"Em còn thật như dì nói, đứa bé không lương tâm, không có việc gì anh trai liền không thể gọi điện thoại cho em sao?"
Giọng của Bùi Ngọc ở đầu kia mang ý cười, tuy rằng như là đang khiển trách cô, nhưng là trong lời nói còn mang theo sủng nịch.
"Đêm nay anh phải bay đi nước ngoài quay phim rồi, trước khi đi chỉ muốn dặn dò em hai câu, không cần lại theo đoàn phim nhỏ nhận diễn, chờ lần này anh quay phim trở về, sẽ ở trong nước một thời gian, đến lúc đó em muốn loại kịch bản gì, anh đều sẽ cho ngươi giới thiệu tài nguyên, biết chưa?"
Hứa Nùng nhíu mày, lặng im trong chốc lát, nói: "Được."
"Bé ngoan." Bùi Ngọc ở đầu bên kia nói chuyện, ý cười càng đậm, "Muốn quà gì không? Qua hai tháng anh trai từ nước ngoài trở về mua cho em."
Câu hỏi này Bùi Ngọc gần như mỗi lần xuất ngoại đều hỏi cô một lần, nhưng câu trả lời của Hứa Nùng mỗi lần đều giống nhau ——
"Không cần, em cái gì cũng không thiếu." Giọng điệu lễ phép mà khách khí, pha trộn một ít cảm giác xa cách.
Bùi Ngọc cũng không để ý, sau khi lại nói với cô vài câu, liền cúp điện thoại.
Bên này, người quản lý thấy hắn cắt điện thoại, liền mở miệng hỏi: "Thế nào? Em gái Nùng Nùng của cậu vẫn khách sáo với cậu à?"
Bùi Ngọc đặt điện thoại xuống, sau đó trực tiếp cầm kịch bản lên, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng đặt ở phía mặt.
Hắn hôm nay mặc một chiếc sơ-mi màu trắng, kiểu dáng hoàn hảo, phối với khuôn mặt tuấn mỹ kia, toàn thân đều lộ ra hơi thở văn nhã cấm dục.
Nghe xong lời của người quản lý, hắn cũng không quá để ý, bên miệng độ cung mỉm cười cũng không thay đổi, nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy, con bé vẫn là như vậy."
Người quản lý nhìn dạng vẻ này của hắn, ở trong lòng khẽ thở dài một cái.
"Tôi xem cậu cũng rất đáng thương, thích người ta như vậy, nhưng kết quả là người ta đối với cậu liền chỉ tốt hơn so với người xa lạ một chút. Không, tôi muốn hỏi cậu, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Cậu nếu là thích, thì làm cho rõ ràng một chút, buông tay đi theo đuổi a."
Nụ cười bên môi Bùi Ngọc không đổi, "Vì sao phải theo đuổi? Em ấy sớm muộn cũng là của tôi."
Người quản lý có chút ghét bỏ ở bên cạnh trợn mắt, "Chỉ thái độ kiêu ngạo này của cậu, sớm muộn sẽ giữa đường thất bại tôi cho cậu biết. Chuyện tình cảm luôn là coi trọng sự trả giá, cậu cái gì cũng đều không làm, liền muốn mang tâm người ta nắm trong tay, chậc, tôi thấy gian nan lắm."
"Không có gì là gian nan, tôi đến lúc này, chỉ muốn người. Còn về tâm, em ấy muốn cho thì cho, không muốn cho cũng không sao, chỉ cần người có thể ở bên cạnh tôi cả đời, còn lại tôi đều có thể xem nhẹ."
"..." Người quản lý thật sự là nhịn không được mắng, "Coi như là như vậy, cậu cũng phải thể hiện một chút đi chứ! Để cô ấy biết là cậu thích cô ấy! Hơn nữa lúc trước không phải cậu tìm người điều tra một người đàn ông sao, không phải còn nói là ở bên người cô ấy lắc lư sao? Tình địch cũng xuất hiện rồi, cậu không sợ cô bé này bị người lừa đi mất à?"
"Tình địch? À,
anh cũng quá đề cao người đàn ông kia rồi." Bùi Ngọc vẫn là dáng vẻ không có việc gì, tiếp tục lật kịch bản, "Người kia một chút bối cảnh gì cũng không có, nghe nói còn thiếu nợ. Loại người này, căn bản không cần tôi ra tay, bà vợ hiền của cha tôi khẳng định sẽ trực tiếp dọn dẹp sạch sẽ. Anh cảm thấy, cô con gái mà bà ta tỉ mỉ bồi dưỡng, sẽ cam tâm để một thằng nhóc nghèo bắt cóc đi sao?"
Người quản lý vừa nghe, cảm thấy ngược lại là có lý. Bà mẹ kia của Hứa Nùng là cái dạng gì, hắn cũng biết rõ. Nhìn thì ôn hòa vô hại, một người phụ nữ trung niên rất ngốc ngếch cần người che chở, nhưng thật ra đối với bản thân cũng như là đối với con gái của bà ta, đều rất để tâm.
Nghĩ như vậy rồi, người quản lý ngược lại có chút cảm thông với cô bé Hứa Nùng kia. Mẹ ruột không bớt lo, người anh trai nhìn vô hại bên người, thật ra cũng đang tính kế cô.
Tuy vậy cảm thông thì cảm thông, chuyện này không có bao nhiêu quan hệ với hắn, hắn phân rõ thân sơ. Đối với hắn, Bùi Ngọc mới là người một nhà.
Thế nên cho dù cảm thấy Bùi Ngọc có lẽ làm có chút quá, nhưng là hắn vẫn sẽ vô điều kiện đứng ở bên phía Bùi Ngọc.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn đột nhiên lại hỏi: "Ôi, tôi vẫn cảm thấy không quá có khả năng, nhưng mà tôi hiện tại cũng không hiểu lắm, vì sao cậu lại để mặc Hứa Nùng ở trường học bên kia không quản chứ? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ âm thầm làm cái gì đó cơ."
"Tôi không làm gì sao? Tôi hiện tại không phải là có dịp công khai liền sẽ đề cập đến em gái của mình sao, em gái của Bùi Ngọc vài chữ này rất nhiều lần lên hot search, đây là đã trải đường cho em ấy, chỉ cần em ấy ra mắt, sự nghiệp khẳng định sẽ tốt hơn những người khác."
"Không phải... Tôi là nói loại rõ ràng kia, có thể làm cho cô ấy nhìn ra cậu tốt kia."
Bùi Ngọc chậm rãi lật kịch bản, hơi mỉm cười, trên mặt lại nhiều thêm phần tà khí.
"Thật ra thuần phục con mồi phương pháp tốt nhất, chính là trước cho chút ngon ngọt, sau đó lại để nó xông vào rừng rậm. Sau khi Hứa Nùng đến Bùi gia, lúc học cấp 3 đã nhận được rất nhiều ưu đãi, nếu đại học lại cũng như vậy, em ấy liền sẽ cảm thấy những thứ này là đương nhiên, sẽ không quá để ý."
Người quản lý vừa nghe, trong lòng thậm chí có loại cảm giác kinh sợ.
"Ý của cậu là... Cậu cố ý? Cố ý muốn cho cô ấy ở đại học vấp phải trắc trở, sau đó chỉ biết Bùi gia cùng cậu mới là tốt?"
"Nếu không thì sao?" Bùi Ngọc nâng bàn tay của mình lên, nhìn đường vân trong lòng bàn tay, giống như Hứa Nùng cuộn tròn nằm ở mặt trên, "Em ấy biết khổ sở ở bên ngoài, về sau liền sẽ thành thành thật thật ngốc ở bên cạnh tôi."
———————————
Buổi tối hôm đó, Hứa Nùng tiêu trừ nghỉ phép với người hướng dẫn, chuẩn bị ngày mai lần nữa trở về trường học.
Một đêm kia cô ngủ không tính là ngon giấc, gần như cả đêm nằm mơ.
Nội dung trong giấc mơ hỗn loạn, sau khi tỉnh lại cô cũng không nhớ rõ cái gì, ấn tượng sâu nhất, chính là khuôn mặt của Chu Khởi.
Hứa Nùng cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng quen biết hắn cũng chưa được bao lâu, sao lại có thể mơ thấy hắn chứ?
Cô ép buộc bản thân ngừng suy nghĩ tiếp, cầm lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ, cách giờ lên lớp còn hai tiếng đồng hồ, vẫn còn sớm, nhưng Hứa Nùng cũng không muốn ngủ nữa.
Cô ngổi thẳng người, ôm chăn cho thanh tỉnh một chút, tiếp đến liền xuống giường rửa mặt.
Sau khi chỉnh lý tốt bản thân, Hứa Nùng liền chuẩn bị mặc quần áo đi ra ngoài.
Nhưng là kỳ lạ, cô ở trước tủ quần áo nhìn những bộ mà bình thường vẫn mặc, áo phông dài cùng quần bò, cùng với vài cái kính gọng đen đặt ở bên cạnh, đột nhiên có chút do dự.
Trong khoảnh khắc, cô đóng cửa tủ quần áo "Bang" một tiếng, chuyển tay kéo cánh cửa tủ quần áo ở bên cạnh ra.
Bên trong tất cả đều là một ít váy trước kia của cô, có cái là bà Tạ chuẩn bị cho cô, cũng có cái là cô tự mua.
Hứa Nùng đứng ở trước tủ chọn nửa ngày, cuối cùng đầu ngón tay chạm vào một cái váy dài màu trắng.
Cái váy là thiết kế tay áo bảy phân, phần eo bóp rất chặt, Hứa Nùng thay xong, gần như trong nháy mắt liền hiện ra một vòng eo thon thả dễ nhìn.
Hứa Nùng ở trước gương soi một lúc lâu, cuối cùng lại đi đến bàn trang điểm chọn một cái kẹp tóc màu đen.
Kẹp tóc nhẹ nhàng kẹp hướng lên trên, tóc mái được chải gọn gàng sạch sẽ. Cái trán đầy đặn dễ nhìn của Hứa Nùng lộ ra, toàn bộ khuôn mặt nhìn qua xinh đẹp lại ngọt ngào, so với ngày thường cũng sinh động hơn.
Lúc ra khỏi nhà, cô âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó khóa cửa, cất bước đi vào thang máy.
Có thể tưởng tượng, sau khi Hứa Nùng đến khuôn viên đại học B, nhận được không ít cái nhìn chăm chú của bạn học.
Chủ yếu là hiện tại không phải lúc sinh viên mới nhập học, tuy nói đại học B con gái lớn lên xinh đẹp không thiếu, nhưng là hầu như tất cả đều đã được lên diễn đàn của trường. Lúc này đột nhiên xuất hiện một gương mặt xa lạ, mọi người làm sao có thể không mới lạ.
Có mấy cậu con trai lá gan lớn, thậm chí còn lén lút chụp ảnh Hứa Nùng, truyền tay liền đăng lên nhóm riêng bắt đầu hỏi ý kiến bạn bè, có biết cô bé này là ai hay không.
Hứa Nùng một đường mắt cũng không chớp đi về hướng phòng học, sau khi đẩy cửa đi vào, mọi người đều đang ầm ĩ sôi nổi buôn chuyện, không có người nào chú ý đến cửa ra vào.
Sau đó Hứa Nùng ngồi xuống vị trí bình thường vẫn ngồi, khi bắt đầu lật tài liệu muốn dùng khi lên lớp, bên cạnh mới có bạn học nhìn thấy cô.
Chủ động đến bắt chuyện với cô là một anh chàng rất đẹp trai. Hắn nhìn gương mặt Hứa Nùng xa lạ, lại xinh đẹp như vậy, liền lại gần cười hì hì nói: "Bạn học, cậu là đi nhầm phòng học hay là đến học ké a? Nếu như là đến học ké mà nói, vậy tớ phải nhắc nhở cậu, lớp này của bọn tớ không cho phép người bên khoa khác đến dự thính."
Nói xong, hắn móc điện thoại ra, mở mã QR WeChat, đưa qua.
"Cái đó, không bằng cậu thêm WeChat của tớ? Lúc sau tớ sẽ nói cho cậu một chút lời giáo viên giảng trên lớp?"
Hứa Nùng ngẩn người, sau một lúc lâu có chút dở khóc dở cười đáp: "Không cần đâu, tớ không phải dự thính, cũng không đi nhầm phòng học."
Cậu chàng kia lúc này cũng ngây ngẩn cả người, "Hả? Cậu là bạn cùng lớp của bọn tớ sao? Không thể nào, cậu tên là gì vậy? Làm sao mà cho tới bây giờ tớ chưa từng gặp cậu?"
Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt đại đa số người trong phòng học gần như đều nhìn về phía bên này, mọi người cũng đều tò mò người bạn học lạ mặt này rốt cuộc là ai.
Hứa Nùng lặng im trong chốc lát, sau đó từ từ mở miệng: "Tớ là Hứa Nùng."
Khoảnh khắc kia, trong phòng học rơi vào an tĩnh quỷ dị.