Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 44


trước sau

Tuần này ad có chút việc bận nên không edit kịp, đành chia ra làm 2 phần để post vậy. Mọi người thông cảm nha. -_-

~~~~~

Chương 44 (1/2)

Lúc Chu Khởi cùng Hứa Nùng gửi tin nhắn, người đã ngồi ở bên trong biệt thự ở nhà cũ Chu gia.

Bà Chu lúc này một thân quần áo khiêu vũ, một cái áo khoác ngoài màu hồng đỏ cộng thêm một cái váy dài màu đen, nhìn như là mới vừa cùng nhóm bạn cũ từ bên ngoài đi chơi về.

Bà vừa gọt táo, vừa thỉnh thoảng quan sát Chu Khởi. Thấy hắn cũng không biết là gửi tin nhắn cho ai, biểu tình còn khó được không quá giống ngày thường, trong lòng cũng không khỏi tò mò.

"Con trai à, lại cùng Trần Tiến cãi nhau đi?"

Thật ra người mẹ nào nhìn thấy dáng vẻ con trai nhà mình như thế, khẳng định đều nghĩ đến chuyện hẹn hò yêu đương. Nhưng bà Chu quá hiểu con trai mình, hắn từ nhỏ đến lớn đều cảm thấy con gái rất ồn ào, dì nhỏ của hắn vẫn luôn muốn tác hợp cho hắn cùng một cô bé, nhưng năm lần bảy lượt đều bị hắn trốn tránh.

Cho nên trong tiềm thức của bà Chu, nghĩ thế nào cũng sẽ không cảm thấy, Chu Khởi là đang nhắn tin với một cô gái.

Nhưng Chu Khởi dường như cũng không muốn che giấu, một bên nhếch môi cười xấu xa ấn phím di động trả lời tin nhắn, một bên thuận miệng đáp lại: "Không phải, là đang cùng con dâu của mẹ nhắn tin. "

Bà Chu vẻ mặt ghét bỏ, cầm quả táo đã gọt xong cắn một miếng, dáng vẻ hiển nhiên không quá tin tưởng.

"Lúc trước khi mà con còn chưa phát điên, cũng không tìm được cô gái nào đưa về nhà, bộ dạng như bây giờ, ai có thể theo con chứ? Mẹ nó, mẹ lại không giục cưới, con gạt mẹ thì có ích lợi gì?"

"......"

Chu Khởi cũng bị chọc tức đến bật cười, giương mắt cho lão mẹ hắn một ánh mắt, "Con làm sao mà điên chứ?"

"Con nhìn một thân quần áo rách nát của con một chút đi, còn có con cầm cái đồ chơi gì trong tay đấy? Đồ cổ của ông nội sao?"

Bà Chu càng nhìn càng thấy ghét, luôn muốn đem đứa con trai này ném vào đống rác, "Tuy rằng khi con còn bé, mẹ thường xuyên nói con là được nhặt về trong đống rác. Nhưng mẹ cho rằng con bây giờ trưởng thành rồi, tự mình có năng lực phán đoán, cho dù biết mình không phải là đứa bé của nhà này, cũng không có thể không chịu cầu tiến a! Mẹ cũng không khoanh tay ngồi nhìn nữa, chờ cha con về, xem ông ấy nói con thế nào."

"Con như này không phải vừa vặn hợp ý mẹ sao? Mẹ không phải luôn nói con còn có một đứa em trai, con nếu như không ngoan ngoãn nghe lời, em trai liền sẽ đến đoạt gia sản của con sao? Con hiện tại bản thân sa ngã, gia sản đều tặng cho hắn đi." Chu Khởi trả lời tự nhiên, như là đã quen với những lời diễn tinh này của mẹ hắn.

Quả nhiên, bà Chu bĩu môi, một bộ dáng rất không thú vị, "Nói về nịnh nọt con cũng không bằng cha con, tôi thật sự là mệnh khổ, sinh ra một đứa con trai chẳng ra làm sao."

Chu Khởi tập mãi thành quen, thuận miệng đáp: "Cho nên con gần đây đều không trở về làm chướng mắt mẹ a."

Bà Chu cũng không ầm ĩ, nâng tay lại cắn một miếng táo, nói: "Cho nên con mấy ngày nay rốt cuộc đi đâu vậy a? Lại vì sao đem bản thân làm ra này... Một lời khó nói hết a?"

"Đi theo đuổi con dâu cho mẹ đó."

Bà Chu lần này nghe xong, ngược lại có chút động tâm. Bà đánh giá Chu Khởi trên dưới một phen, cuối cùng biểu tình trở nên nghiêm túc một chút.

"Mẹ nói này tiểu Chu Khởi, chuyện khác con đùa giỡn gạt mẹ cũng thôi đi, nhưng chuyện này cũng không thể tùy tiện náo loạn chơi đùa a."

"Con náo loạn cái gì?" Chu Khởi trợn mắt, hướng về phía mẹ hắn nhìn thoáng qua, "Lời con nói vẫn luôn là thật."

Lần này bà Chu hoàn toàn tin rồi, quả táo gặm được một nửa cũng thả xuống, nhanh chóng tiến đến trước mặt con trai bà.

"Con gái nhà ai a? Lại có thể làm cho Chu đại thiếu gia động phàm tâm, nhất định vô cùng ưu tú đi?"

Chu Khởi nhếch môi cười cười, "Ừm, bảo bối của con đương nhiên lợi hại."

Bà Chu một bộ dáng vẻ bị buồn nôn đến tận cùng, liếc mắt nhìn hắn, luôn cảm thấy đứa con trai này là bị cái gì đó bẩn bám vào người, làm sao mà hiện tại lời nói thâm tình cũng trôi chảy như vậy a?

"Cho nên, rốt cuộc là con gái nhà ai a?"

Chu Khởi không muốn tán gẫu, chỉ nói: "Đến lúc đó dẫn về mẹ liền biết. Bà nội lúc trước không phải là cho mẹ một cái nhẫn ngọc bích sao? Mẹ chuẩn bị đi, qua giai đoạn này con liền dẫn cô ấy tới lấy."

Chu gia có một cái nhẫn ngọc bích đã truyền qua hơn chục thế hệ, hầu như đều là truyền cho con dâu, bà nội Chu sớm đã đưa cho mẹ hắn, Chu Khởi vẫn luôn biết, bởi vì bà Chu trước kia không ít lần lấy chuyện cái nhẫn này ra nói, muốn hắn tìm bạn gái.

Bà Chu vừa nghe lời này của Chu Khởi, sửng sốt một chút, một lát sau, hỏi hắn: "Thật đã xác định rồi?"

"Vâng."

Chuyện mà con trai đã quyết định, bà cũng không cần hỏi kỹ càng.

Người Chu gia từ trước tới giờ luôn nghĩ thoáng, đối với chuyện của tiểu bối có thể khuyên nhủ, nhưng không bao giờ nhúng tay vào. Cuộc sống là của chính bọn họ, lựa chọn tương lai thế nào, bạn đời ra sao, cũng là chuyện của bản thân bọn họ.

Hơn nữa bà cũng tin tưởng ánh mắt con trai mình.

Chẳng qua, hôm nay nghe Chu Khởi nói tới đây, bà Chu đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác.

"Mẹ nghe ông nội con nói lúc trước con động tay với chuyện làm ăn của Bùi gia, nhưng lại nói cái gì mà bởi vì bọn họ động vào bảo bối của con? Lẽ nào là..."

Chu Khởi không chút nào kiêng dè, gật gật đầu, "Đúng, bọn họ để con dâu mẹ chịu ủy khuất."

Bà Chu trước giờ luôn là giúp người thân không giúp lẽ phải, tuy rằng vẫn chưa gặp qua Hứa Nùng, nhưng nghe Chu Khởi nói lâu như vậy, cũng đã sớm đem người con dâu này trở thành người của mình, vừa nghe có người để cô chịu ấm ức, lập tức cũng nóng lên.

"Kia là phải giáo huấn một chút! Người này nếu như đến nhà chúng ta, chúng ta yêu thương, đau còn không kịp đi, dựa vào cái gì để cho bọn hắn bắt nạt a!"

Chu Khởi cười, nhưng đáy mắt mang theo tia lạnh lẽo.

"Đúng vậy, dựa vào cái gì để cho bọn hắn ức hiếp a."

————————

Lớp Hứa Nùng bọn họ buổi chiều có giờ học biểu diễn, trước kia lúc học tiết học loại này, Hứa Nùng đều là chọn nhân vật cuối cùng, sau đó cơ bản đều là nhặt loại vai hề, vai phản diện người khác không cần để diễn.

Dần dà, kỹ năng biểu diễn ngược lại là được tôi luyện không ít.

Nhưng lần này, Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa lôi kéo cô, chết sống không cho cô lại diễn những nhân vật không vừa mắt đó, thật sự nhét cho cô một nhân vật đã kết hôn lại khảo nghiệm kỹ thuật diễn.

Kỹ thuật diễn của Hứa Nùng đại bùng nổ, khi tổ của các cô kết thúc, trong lớp tiếng vỗ tay không ngừng, giáo viên cũng biểu dương các cô từng người một, lại trọng điểm chỉ đích danh Hứa Nùng.

Lúc tan học, giáo viên còn đơn độc lưu Hứa Nùng lại nói chuyện. Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa tò mò, liền vẫn luôn ở bên ngoài chờ cô đi ra.

Sau đó khi Hứa Nùng khoác ba lô đi ra, hai người bọn họ nhanh chóng tiến lên.

"Giáo viên tìm cậu tán gẫu cái gì nha? Có phải muốn giới thiệu đoàn phim cho cậu tiến vào hay không a?"

Hứa Nùng gật gật đầu, "Ừ, nói có một nhân vật nữ số 3, cảm giác rất thích hợp với tớ, nhưng tớ từ chối rồi."

Lưu Ngải có chút ngoài ý muốn, lại có chút đáng tiếc, "Cậu không phải sẽ thật sự muốn phát triển về mảng đạo diễn đi? Vậy cậu ở đại học B học biểu diễn lâu như vậy không phải là lãng phí à?"

Hứa Nùng cười lắc đầu, "Không đâu, đạo diễn cũng cần giảng diễn mà, cậu cho là đạo diễn có thể không có một chút kỹ thuật biểu diễn sao? Tớ học biểu diễn cũng coi như có nền tảng đi."

Lưu Ngải bị thái độ lạc quan này của Hứa Nùng làm cho không biết nói cái gì, ngược lại là Trì Sa Sa ở một bên, rất đồng ý với cô.

"Tớ lúc trước thấy cậu tra "Kế hoạch nâng đỡ đạo diễn trẻ"? Cậu đăng ký rồi sao?" Trì Sa Sa hỏi Hứa Nùng.

Hứa Nùng gật đầu, "Tớ bỏ kịch bản vào hòm thư công cộng của bọn họ, nhưng là... Vẫn chưa có hồi âm."

Trì Sa Sa có chút gấp vỗ cô một cái, " Hòm thư công cộng đương nhiên sẽ không trả lời cậu rồi, hòm thư công cộng đều là do nhân viên công tác ở tầng dưới cùng xét duyệt đi, hơn nữa chu kỳ xét duyệt cũng không nhất định phải bao lâu, loại hoạt động này, đều là phải tìm người quen trực tiếp đưa kịch bản lên bên trên. Tuy rằng nói cuối cùng cũng là phải dựa vào tác phẩm để giành được thắng lợi, nhưng khẳng định phải hơn là cậu trực tiếp dựa vào bưu điện công cộng gửi a."

Hứa Nùng kỳ thật nghĩ qua về điểm này, nhưng mà cô không có cách nào.

Tìm nhân mạch ở chỗ bà Tạ khẳng định không thể thực hiện được, bản thân cô cũng không quen biết ai, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể lựa chọn biện pháp gửi văn bản qua bưu điện.

Trì Sa Sa cảm thấy Hứa Nùng nếu như thật tiếp tục chờ đợi như vậy, cũng quá đáng tiếc.

Cô nhếch môi suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, "À? Nếu không buổi tối cậu thay tớ đi làm thêm đi!"

Hứa Nùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, không rõ đề tài như thế nào liền lại kéo đến trên chuyện làm thêm.

"Tối nay tớ phải đến một cái tiệc rượu làm người đón khách, không có nhiệm vụ gì khác, chính là đứng ở cửa duy trì mỉm cười là được. Chỉ một giờ, đến lúc đó chờ người đến thay phiên là cậu có thể đi rồi. Đương nhiên! Này đó đều không phải là trọng điểm! Trọng điểm là, tớ nghe nói tiệc rượu lần này, sẽ mời đến vài đạo diễn lớn, hình như cơ bản là có người đánh giá dự án mà cậu đăng ký. Đến lúc đó cậu đem kịch bản của mình in ra, rồi trực tiếp đưa lên, ít nhất tốt hơn là vẫn luôn chờ đợi vô vọng hồi âm từ bưu điện đi!"

Trì Sa Sa càng nói càng hưng phấn, túm lấy cánh tay Hứa Nùng, lại líu ríu lên tiếng: "Hơn nữa tớ nghe nói a, mấy đạo diễn lớn đều tiếc tài, bọn họ lại làm cái đánh giá kế hoạch nâng đỡ này, khẳng định không giống loại người lấy lỗ mũi nhìn người trong cái vòng luẩn quẩn kia! Nói không chừng bản của cậu đưa lên, bọn họ còn có thể trực tiếp tại chỗ liền nhìn qua đi."

Lời của Trì Sa Sa nói ngược lại thật sự có chút đả động Hứa Nùng, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể quá chiếm lợi, liền nói: "Tớ thật sự rất muốn cơ hội lần này, cho nên cũng không khách sáo với cậu. Nhưng mà quay đầu lại tiền làm thêm tớ lĩnh rồi, vẫn là muốn cho cậu."

Trì Sa Sa cũng không giả vờ khách sáo, vỗ vỗ vai cô, "Tiền thì thôi đi, cậu lấy mấy trăm đồng kia mời tớ cùng Lưu Ngải ăn cái gì đi."

Lưu Ngải gật gật đầu, "Ừ, con nhóc này nói muốn đi một nhà hàng hải sản tự phục vụ trong trung tâm thành phố rất lâu rồi, tớ đoán chừng về điểm này tiền làm thêm chưa chắc đã đủ."

Hứa Nùng lúc này làm sao có thể để ý chuyện tiền nong, không chút do dự liền gật gật đầu, "Không thành vấn đề!"

Mấy cô gái nói nói cười cười đi về phía trước, Hứa Nùng ở trên đường lại nhắn tin cho Chu Khởi, nói cô có việc về nhà muộn chút, kêu hắn không cần tới đón mình.

Chẳng qua đầu kia vẫn luôn không trả lời.

——————————

Chu Khởi buổi tối theo bà Chu cùng đi tiệc rượu, trang phục trên người cũng không đổi.

Dọc theo đường đi lời cằn nhằn của bà Chu vẫn luôn không ngừng, vẫn luôn không thôi ghét bỏ, không dễ dàng gì chịu đựng đến lúc dừng xe, Chu Khởi nhanh chóng dẫn đầu xuống xe chạy trốn.

Địa điểm tổ chức tiệc rượu là một chỗ trong khách sạn tại trung tâm thành phố, khuôn mặt Chu Khởi với người giữ cửa là xa lạ, nhưng bà Chu bên cạnh hắn bọn họ lại nhận ra.

Cho nên nhìn thấy bà Chu cầm thiệp mời mang người đi qua, bọn họ cũng không ngăn cản.

Chu Khởi một đường đi theo bà Chu vào thang máy, chẳng qua khi đến hội trường tiệc rượu ở tầng trệt, hắn cũng không cất bước đi tiếp, ngược lại nói: "Mẹ tự mình đi hội trường đi, con ở tầng trên đã đặt một phòng, lát nữa gặp người nói xong mấy lời trực tiếp liền đi luôn, buổi tối còn muốn trở về với con dâu mẹ nữa."

Bà Chu liếc xéo hắn một cái, nghĩ nghĩ, lấy tư thái trưởng bối ít thấy, nói lời thấm thía: "Chu Khởi à, mẹ a biết con có chừng mực, nhưng là mẹ vẫn muốnnói nhiều thêm hai câu, con gái là để yêu thương, hơn nữa không quản là lúc nào, con cũng phải dành cho cô ấy tôn trọng lớn nhất. Các con hẳn là quen biết chưa được bao lâu đi, này trực tiếp liền ở cùng một chỗ, người ta có thể hay không cảm thấy... Con là người đàn ông cặn bã a?"

"..." Chu Khởi quả thực muốn bị mẹ hắn chọc cho cười, "Mẹ nghĩ cái gì vậy? Con chính là ở nhờ mà thôi."

"Bất động sản dưới tên con đều sắp đếm không hết rồi, còn ở nhờ nhà người ta làm cái gì!"

"Vì bồi dưỡng tình cảm, sớm ngày đem người đuổi tới tay a."

"..." Bà Chu kinh ngạc, "Náo loạn nửa ngày người ta còn chưa phải là của con hả? Vậy con còn mở miệng nói với mẹ là con dâu?"

"Đây không phải là chuyện sớm muộn sao?" Chu Khởi không cho là đúng.

Hắn từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc.

Gặp gỡ Hứa Nùng xem như ngoài ý muốn, nhưng nếu hắn đã ra tay, liền tuyệt đối sẽ không để cô trốn mất.

Bà Chu quả thực muốn bị sự tự tin của hắn thuyết phục, hơn nửa ngày muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là quyết định cái gì cũng không nói đi ra khỏi thang máy.

Thôi, con trai không dễ dàng gì có cô gái mà nó thích, bà vẫn là đừng đả kích lòng tự tin của hắn đi.

Cùng lắm thì... Đến lúc đó con trai không theo đuổi được người, bà đích thân giúp đỡ một chút vậy.

Chương 44 (2/2)

...

Sau khi bà Tạ theo ông Bùi đến tiệc rượu, liền vẫn luôn ở bên cạnh ông ta, mọi việc đều suôn sẻ đi theo xã giao.

Cuộc sống hào môn vài năm này đã để bà ta luyện thành một thân bản lĩnh, khi đối diện với người ngoài, lời nói cử chỉ một chút sai sót cũng không có, hơn nữa nói chuyện phiếm cùng người ta cũng thường xuyên có thể nói đến vừa lòng đối phương.

Cho nên đi hết một vòng tiệc rượu này, rất nhiều đối tác làm ăn với ông Bùi đều sôi nổi nói ông ta thật sự là cưới được người vợ tốt.

Ông Bùi cũng cười gật đầu, rất sủng nịch nhìn bà Tạ, nói: "Phải, có thể lấy được cô ấy, thật sự là vinh hạnh của tôi."

Sau đó qua hơn nửa buổi tiệc, ông Bùi vẫn luôn không nhìn thấy người Chu gia, trong lòng có chút nóng nảy.

Mà vừa vặn vào lúc này, người phục vụ đi qua truyền lời, nói có vị phu
nhân họ Chu ở một gian phòng nào đó trên tầng trên đã sắp xếp đồ uống cùng món tráng miệng, muốn mời Bùi phu nhân đi qua nói chuyện phiếm.

Bà Tạ có chút ngoài ý muốn, bà ta cùng ông Bùi liếc nhau một cái, còn đang do dự, ông Bùi ngược lại đã thay bà ta đáp ứng trước.

Tiếp đó, ông Bùi hạ giọng nói nhỏ với bà ta: "Đi thôi, xem tình hình một chút, nếu như có thể giúp anh hỏi một chút là tốt nhất, nếu hỏi không được cũng không sao."

Nói xong, vỗ vỗ cánh tay bà ta, cười cho bà ta bớt căng thẳng.

Bà Tạ ngược lại cũng không khẩn trương, bà ta chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái không nói rõ được.

Nếu như nói chuyện làm ăn, nên là trực tiếp tìm ông Bùi tán gẫu a. Cho dù lui một bước, không phải là nói chuyện làm ăn, vậy bà ta cùng vị Chu phu nhân kia... Thậm chí ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, như thế nào liền gọi riêng bà ta đây?

Nhưng mà không rõ thì không rõ, bà Tạ cuối cùng vẫn là khéo léo tự nhiên tạm rời ông Bùi, sau đó theo người phục vụ rời đi.

Tầng trên không có ai, người phục vụ mang theo bà Tạ đi ở trên hành lang, một đường đều rất an tĩnh.

Cuối cùng bọn họ dừng lại ở trước cửa một căn phòng, sau khi gõ hai cái, bên trong có người mở cửa ra.

Xuất hiện chính là một người đàn ông ăn mặc kiểu trợ lý, hắn hơi hơi gật đầu với bà Tạ, tiếp đến liền dùng tay ra hiệu, mời bà ta đi vào.

Sự bất an trong lòng bà Tạ càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng đã đến đây rồi, cũng không có lẽ nào lại lui ra.

Cho nên lúc này ngừng một chút, vẫn là kiên trì đi vào trong phòng.

Đi vào chưa được hai bước, bà ta liền nhìn thấy người ngồi trên sô pha.

Chính xác phải nói là một chàng trai trẻ, cả người nhìn qua đều là quần áo rất rẻ tiền, trên bàn trà trước mặt hắn còn ném một cái điện thoại di động cổ lỗ sĩ.

Lúc này người đàn ông đang ngồi trên sô pha hút thuốc, một cánh tay nhẹ đặt lên lưng ghế, nghe thấy có người tiến vào, cũng không ngẩng đầu để ý tới, dáng vẻ giống như là không quá quan tâm.

Bà Tạ cảm thấy bị coi thường cùng nhục nhã, nhưng một lát sau lại phản ứng lại, không phải nói tìm bà ta chính là Chu phu nhân sao? Làm sao có thể ở trong này nhìn thấy một người thanh niên?

Nghĩ đến đây, bà ta lại có thêm chút sức lực, mang ra dáng vẻ cùng lễ nghi mà một phu nhân nhà giàu nên có, nói: "Thật ngại quá, hẳn là người phục vụ dẫn tôi đi sai phòng, đã làm phiền rồi."

Nói xong liền muốn xoay người rời đi, nhưng đường ở phía sau lại bị người trợ lý vừa mới đón bà ta vào ngăn lại.

Bà ta không rõ lí do, lại quay đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông lần này có động tác.

Chỉ thấy hắn lấy cái tay kẹp điếu thuốc kia, tùy ý chỉ chỉ vào vị trí đối diện, sau đó mở miệng: "Ngồi đi, bà không đi nhầm, tìm Bùi phu nhân chính là tôi."

Lần này bà Tạ thật sự luống cuống, bà ta theo bản năng xiết chặt túi cầm tay, "Cậu là..."

Chu Khởi tùy ý kéo kéo khóe miệng, hướng về phía bên trong gạt tàn trên bàn trà gẩy gẩy tàn thuốc.

"Bà không cần để ý tôi là ai, bà chỉ cần biết tôi tìm bà đến, là muốn nói chuyện làm ăn của Bùi gia, là được rồi."

Bà Tạ vừa nghe, nghi hoặc trong đầu càng tăng.

Nam sinh này nhìn qua ngược lại là có khí chất, nhưng một thân này... Cũng không quá giống bộ dạng công tử nhà giàu a. Nhưng mà suy đi nghĩ lại, vừa mới rồi người phục vụ là lấy danh nghĩa Chu phu nhân tìm bà ta qua đây, vậy có phải hay không...

Người đàn ông trẻ tuổi này, cũng là người Chu gia?

Bà ta ổn định tinh thần, cất bước đi tới.

"Không biết cậu tìm tôi muốn nói chuyện gì?" Bà Tạ mở miệng trước.

"Tôi biết bà không muốn ngây ngốc ở đây lâu, tôi cũng lười cùng bà nói nhiều. Cho nên chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi." Chu Khởi nhàn nhạt nhìn về phía bà Tạ, "Hứa Nùng là con gái của bà đi?"

Bà Tạ sửng sốt, không rõ tại sao lại kéo đến trên người Hứa Nùng, do dự một khắc, gật gật đầu, "Đúng vậy."

Nói xong, lại cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng bổ sung: "Như thế nào? Con nhóc kia đắc tội cậu sao? Nó đã làm sai cái gì? Quay đầu lại..."

"Không có." Giọng Chu Khởi mang theo ý lạnh cắt ngang lời bà ta, "Là Bùi phu nhân bà đắc tội tôi."

Chu Khởi nói rồi, "Cạch" một tiếng ném phần văn kiện đến bên bà Tạ, "Lúc trước Bùi gia bị đoạt những dự án làm ăn đó, thật ra là tôi đã để lại đường sống. Về sau thì sao, trong văn kiện này có mấy dự án mà Bùi thị muốn làm, sắp tới tôi muốn tìm người đánh giá..."

Nói đến đây, Chu Khởi cười lạnh, "Vừa khéo, bên trong này lại có mấy cái là tôi cảm thấy hứng thú."

Bà Tạ cảm thấy người đàn ông này quả thực có tật xấu! Bà ta không hiểu hắn rốt cuộc đang nói cái gì, lại vì sao nói với bà ta những điều này, còn trong câu chữ mang theo uy hiếp? Hơn nữa còn nhắc tới Hứa Nùng? Lại cùng con nhóc kia có quan hệ gì a?

"Cậu rốt cuộc là ai? Vừa mới rồi vì cái gì hỏi về con gái tôi? Cậu..."

"Bùi phu nhân vẫn còn biết Hứa Nùng là con gái của bà sao?" Chu Khởi lạnh giọng ngắt lời bà ta, "Mấy ngày trước người đánh cô ấy một bàn tay, là bà đi?"

Bà Tạ như là bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Cậu cậu... Cậu làm hết thảy những chuyện này với Bùi gia, là bởi vì Hứa Nùng?!"

Đôi mắt bà ta trợn thật to, một bộ dáng không thể tin được, "Hứa Nùng con nhóc chết dẫm kia tìm cậu?! Quan hệ của hai người là gì?!"

Chu Khởi đoán được bà ta sẽ nói ra những điều này, thuận miệng đáp: "Chúng tôi quan hệ gì cũng không có, nhưng là tôi cùng ông Hứa ngược lại là chỗ quen biết cũ."

Chu Khởi bây giờ vẫn chưa thể để lộ chuyện cùng Hứa Nùng có tiếp xúc, vị mẫu thân này của cô sau khi biết khẳng định sẽ đi tìm cô. Cho nên hắn liền tùy tiện nói bừa cái lý do cùng ông Hứa quen biết.

Mắt thấy sắc mặt bà Tạ càng ngày càng trắng xanh, Chu Khởi biết mục đích của bản thân đã đạt được.

Hắn hơi hơi kéo xuống khóe miệng, khi nâng mắt nhìn bà Tạ, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh như băng.

"Tôi nhận uỷ thác vẫn luôn muốn chiếu cố Hứa Nùng, nhưng vài năm này người mẹ là bà ở bên cô ấy, tôi nghĩ như thế nào hẳn là cũng sẽ không đối xử tệ với cô ấy đi. Nhưng không nghĩ tới, Bùi phu nhân cũng cho tôi thêm kiến thức, hóa ra trên đời này, không phải người nào cũng xứng được gọi là mẹ."

Nói rồi, biểu tình của Chu Khởi càng ngày càng trầm, khi nhìn Tạ phu nhân, đáy mắt cũng mang theo một tia tàn nhẫn.

"Không muốn Bùi gia lại gặp nạn liền thành thật một chút, không cần lại nhúng tay vào chuyện của Hứa Nùng."

"Dựa vào cái gì?!" hai tay bà Tạ gắt gao nắm chặt, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, lúc này cũng bị kéo căng ra, "Nó là con gái tôi, dựa vào cái gì tôi không thể can thiệp vào chuyện của nó?!"

"Chỉ bằng bà để ý vị trí Bùi phu nhân này, để ý còn muốn nhiều hơn con gái bà."

Chu Khởi từng chữ không ngừng, đều đập vào mệnh môn của bà Tạ, sắc mặt bà ta tái đi vài phần, trong lòng cũng có ý sợ hãi, nhưng vẫn chưa hết hi vọng.

Bà ta nghĩ một chút, hiện tại không phải lúc cứng đối cứng, cùng lắm thì thuận miệng đáp ứng vài câu trước, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp.

Tình huống xấu nhất, còn có Bùi Ngọc nữa!

Bùi Ngọc khẳng định sẽ không thả chuyện của Hứa Nùng không quản.

Bà ta đang suy nghĩ, Chu Khởi tại đầu kia lại mở miệng.

"Bà cũng không cần nghĩ tìm trợ giúp, nhất là đứa con trai kế kia của bà." Hắn cười cười, mang theo khinh thường, "Tôi ngay cả cha của hắn cũng không sợ, bà cảm thấy tôi sẽ sợ hắn sao?"

Trong ánh mắt Chu Khởi mang theo tàn nhẫn, khí thế lạnh lẽo quanh người cũng đủ để cho bất cứ người nào cũng cảm thấy sợ hãi.

"Bà nếu còn muốn an ổn sống ở Bùi gia, về sau liền không cần quản Hứa Nùng, cũng không cần nói lời linh tinh gì mà bà là mẹ của cô ấy, cô gái kia về sau có tôi che chở, có tôi làm chỗ dựa, không cần bà loại "người mẹ"này."

Nói xong, hắn cũng lười lại cùng bà Tạ lãng phí thời gian, đứng dậy liền muốn đi.

Bà Tạ bị uy hiếp có chút suy sụp, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, trong cơn tức giận, lại nâng giọng nói câu: "Cậu làm những việc này, chẳng lẽ sẽ không sợ bại lộ sao?"

Chu Khởi hơi trào phúng cười cười, xoay người nhìn về phía bà ta, "Sợ bại lộ với ai? Bùi gia vẫn luôn biết là Chu gia chúng ta đoạt đi chuyện làm ăn, nhưng mà bọn họ hẳn là không biết những dự án này, là bởi vì Bùi phu nhân mới bị mất đi? Chẳng lẽ tôi sợ bại lộ cái này?"

Lời hắn nói hết, sắc mặt bà Tạ lại trắng hơn một ít.

"Hoặc là, bà là nói, tôi sợ những việc này bị Hứa Nùng biết? Sợ cô ấy biết có người làm khó mẹ của cô ấy?" Nói đến đây, Chu Khởi nhếch môi cười, sự châm chọc trên mặt vô cùng đậm, "Vậy tôi thật sự là phải cảm ơn Bùi phu nhân rồi, tôi vừa lúc không biết làm thế nào để quen biết cô bé kia, nếu cô ấy biết phía sau có một cái núi dựa như vậy, khẳng định sẽ rất vui vẻ đi."

Bà Tạ bị một từ đánh thức!

Đúng vậy, cho dù chuyện này ở trước mặt ai... Cũng đều không thể nói!

Bùi gia không được, Hứa Nùng cũng không được!

Nghĩ đến chỗ này, bà Tạ liền âm thầm nghiến răng, hung hăng nhìn Chu Khởi.

"Cậu làm những việc này, chẳng lẽ chỉ là vì để cho Hứa Nùng hết giận?!"

"Nếu không thì sao?" lần này trên mặt Chu Khởi biểu tình gì cũng không có, chỉ còn lại có một mảnh lạnh lẽo khiến người sợ hãi, "Tôi cuối cùng nhấn mạnh thêm lần nữa, nếu muốn tiếp tục an ổn làm Bùi phu nhân, liền không cần lại đặt chủ ý lên Hứa Nùng!"

——————————

Sau khi Hứa Nùng chờ người đổi ban đến, trái tim treo lơ lửng cuối cùng mới buông xuống một chút.

Cô căn bản không biết tiệc rượu hôm nay bà Tạ cũng tới tham gia, lúc trước khi bà Tạ cùng ông Bùi qua đây, Hứa Nùng xa xa liền nhìn thấy.

May mắn cô lúc ấy thông minh, thay đổi vị trí với người đón khách khác, xoay lưng về phương hướng mà bọn họ đi đến, mới có thể né tránh được.

Sau lại Hứa Nùng sợ vạn nhất lại tình cờ chạm mặt, liền chủ động cùng người khác thay đổi vị trí ở cửa hông khác, đứng đến bây giờ, cuối cùng chờ được người thay ca tới, cô nhanh chóng rời xa khu vực xung quanh hội trường.

Hứa Nùng cũng không kịp thay quần áo, bởi vì vừa mới rồi trước lúc cô đổi ban nhìn thấy, vài vị đạo diễn lớn mà bản thân muốn tìm đã đi về phía phòng thiết yến tiệc bên cạnh.

Cho nên cô một đường chạy tới, muốn tìm người đưa kịch bản.

Kết quả người cô mới đến cửa phòng thiết yến, liền xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn.

Cô chạy vội, trong lúc vô tình đụng phải một người, người kia còn là một người đàn ông trẻ tuổi, thoạt nhìn rất nhã nhặn chính trực, chẳng qua...

"Ơ, con gái bây giờ đều chủ động như vậy sao? Trực tiếp bổ nhào vào trong ngực người khác a?"

Lời nói của đối phương rất ngả ngớn, Hứa Nùng vốn trong lòng ôm áy náy cũng giảm đi một nửa.

Cô lui về phía sau hai bước, hướng về phía đối phương gật gật đầu, tỏ ý xin lỗi: "Xin lỗi, vừa mới rồi không cẩn thận đụng vào ngài."

Đối phương hiển nhiên không tin lời này, một phen tiến lên giữ chặt cánh tay Hứa Nùng, "Người đẹp, xin lỗi cũng không thể nói suông a, tôi ở trên lầu có phòng tổng thống bao quanh năm, nếu không chúng ta đi lên tâm sự một chút?"

Nói rồi, ánh mắt hắn dâm đãng đảo quanh trên người Hứa Nùng.

Trong lòng Hứa Nùng một trận buồn nôn, vừa dùng sức vung tay muốn đem móng vuốt của đối phương dứt ra, vừa nghĩ nên làm thế nào để thoát khỏi người đàn ông này.

Lúc này, trước mắt bỗng nhiên có một bóng người vụt qua, một lát sau, cô cảm giác xung lượng cực lớn từ phía trước truyền tới, sau đó ——

Người đàn ông dâm đãng thô tục kia liền ngã xuống đất.

...

Tiếng thét chói tai truyền đến, người đàn ông kia quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía trước, trong miệng không ngừng chửi: "Con mẹ nó mày là ai a?!"

Chu Khởi lạnh mặt, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Tiếp đến, dưới chân dùng sức, trực tiếp giẫm lên cái tay vừa mới túm cánh tay Hứa Nùng của người kia.

Trên mặt hắn không có một tia biểu tình, quanh người mang theo khí thế rợn người, sau đó, trong tiếng kêu rên thống khổ của đối phương, khạc ra vài chữ.

"Tổ tông của mày."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện