Thật ra Hứa Nùng đề xuất chuyện ly hôn, là cô có sự cân nhắc của riêng mình.
Sở dĩ lúc trước không do dự kết hôn với Chu Khởi, ngoại trừ một phần là do xúc động, càng nhiều hơn, là cô cảm thấy hoàn cảnh của hai người không khác nhau bao nhiêu, đều là những người trẻ tuổi bình thường nhất.
Cô không có chỗ dựa, hắn cũng chỉ có một mình, như vậy hai người là ngang hàng, có thể giúp đỡ nhau đi về phía trước.
Nhưng hiện tại, cô phát hiện hết thảy những thứ này đều là giả dối, người cô gả cho căn bản không phải là một người bình thường, mà là công tử của một gia đình giàu có đáng giá trăm triệu, có quyền kế thừa một công ty lớn.
Nói thật, sau khi Hứa Nùng biết được thân phận của hắn, phản ứng đầu tiên là hắn vẫn luôn lừa cô, phản ứng tiếp theo chính là... Bản thân có lẽ đã không còn xứng với hắn.
Cô không có cách nào lại giống như lúc cái gì cũng không biết, không hề bận tâm chiếm vị trí người bạn đời của thiếu gia Chu gia, càng không có cách nào mang tâm trạng bình thản, coi như không có chuyện gì thay đổi.
Cho nên, cô cảm thấy không cần biết ngày sau hai người đến cùng là kết quả gì, cuộc hôn nhân này, bây giờ cũng cần phải chấm dứt.
Nhưng cô không ngờ phản ứng của Chu Khởi sẽ quyết liệt như vậy.
Cô không biết nên nói như thế nào, thân thể bị hắn ép lên trên tường, không thể động đậy dù chỉ một chút. Chóp mũi là hô hấp nóng rực của hắn, hương vị giống như ngày thường, mát lạnh cùng cảm giác tồn tại cực mạnh.
Hứa Nùng cụp mắt trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là mở miệng.
Cô nói: "Chu Khởi, em không biết anh ở dưới sự kích động như thế nào, mới đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với em. Nhưng anh có từng nghĩ qua hay không, nếu như chuyện anh lén lút làm này bị người trong nhà anh biết được, họ sẽ nghĩ thế nào?"
Thế giới của người có tiền cô không phải là chưa từng thấy qua, càng là gia đình có tiền có bối cảnh, càng xem trọng môn đăng hộ đối, Chu Khởi lén lút kết hôn với cô, Chu gia chắc chắn không biết, một khi chuyện này vỡ lở ra...
Hứa Nùng không muốn nghĩ thêm nữa, vốn tưởng rằng lời này nói ra, sẽ là ném cho Chu Khởi một vấn đề khó, khiến hắn biết khó mà lui.
Nào ngờ, hắn lại nói: "Vợ à, chuyện này em thật sự suy nghĩ nhiều rồi. Mẹ anh... Em đã từng gặp rồi, bà rất thích em. Ông nội anh và cha cũng đã xem qua ảnh chụp của em, ấn tượng đối với em cũng không tệ, còn dặn dò anh sớm một chút đưa em về nhà ra mắt đó."
Vừa nói chuyện, hắn vừa thân mật cọ cọ vào cổ của Hứa Nùng.
"Chuyện chúng ta kết hôn, bọn họ ngay từ đầu đã biết, không có chuyện giấu diếm vừa nói."
"..."
Lời của Chu Khởi thật sự làm cho Hứa Nùng kinh ngạc, cô im lặng giây lát, đột nhiên lại nói: "Chẳng lẽ mẹ anh, chính là bác gái lúc trước nói thuê anh làm vệ sĩ?"
"Đúng."
"... Cho nên bọn họ đều biết anh vẫn luôn lừa em?"
Chu Khởi vừa nghe lời này, trong lòng đánh thót một cái, đột nhiên có cảm giác không ổn.
"Không phải, vợ à, em nghe anh giải thích."
"Mẹ anh tuy rằng ngay từ đầu đã biết chuyện của chúng ta, cũng biết anh lừa gạt em, nhưng bà cũng vẫn luôn bảo anh nhanh chóng nói thật với em, là anh luôn cảm thấy không chắc chắn, luôn sợ sau khi em biết rõ chân tướng liền vứt bỏ anh..."
Nói cho cùng, Chu Khởi vẫn cảm thấy khởi đầu của hai người quá mức qua loa.
Hắn không có cách nào giải thích được tình cảm đột ngột của bản thân dành cho Hứa Nùng, cũng không có cách nào giải thích chuyện hắn từ sau khi gặp cô vài lần, thì liền nhận định cô.
Bởi vì lời này, thật ra đổi thành trước kia, bản thân hắn cũng sẽ không tin.
Nhưng sự thật quả thật là như vậy.
Hắn sợ quan hệ giữa bọn họ không đủ ổn định, sợ tình cảm của cô dành cho hắn, không sâu đậm như hắn dành cho cô.
Xét đến cùng cũng chính là câu kia, hắn ở trong mối quan hệ này, vẫn chưa thể thật sự chắc chắn.
Nếu như mối quan hệ với Hứa Nùng giống như đua xe hoặc là quản lý công ty, hoặc là dựa vào can đảm hoặc là dựa vào năng lực từng chút tiến về phía trước, hắn cũng không đến mức băn khoăn nhiều như vậy.
Dù sao những cái đó đối với hắn mà nói, đều là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Nhưng hiển nhiên những thứ này và cô cũng không thể đánh đồng.
Chu Khởi nghĩ đến đây, bắt đầu rõ ràng là cùng Hứa Nùng tỏ ra yếu thế, "Vợ à, nói ra em có lẽ không tin, thật ra lâu như vậy tới nay, anh quả thật có rất nhiều cơ hội có thể nói thật với em, nhưng anh chậm chạp chưa nói, xét đến cùng... Là bởi vì anh không tự tin lắm.
Anh sợ tình cảm của em dành cho anh không đủ sâu, sợ em đồng ý ở cùng một chỗ với anh, chỉ là bởi vì anh ép buộc lại mặt dày mày dạn quấn lấy em. Vì thế, anh luôn muốn nắm lấy một chút lòng thông cảm của em, ở bên em nhiều hơn, muốn thừa dịp thời gian ở cùng nhau, khiến cho quan hệ của chúng ta càng vững chắc, đến lúc đó cho dù em biết anh nói dối, lại tức giận thế nào cũng sẽ không có ý nghĩ rời xa anh."
Chu Khởi nói những lời này, làm cho Hứa Nùng cực kỳ kinh ngạc.
Cô từng tưởng tượng ra vô số khả năng hắn lừa mình, có thể là bởi vì trong nhà hắn không đồng ý, cũng có thể là hắn chỉ muốn trêu chọc chơi đùa cô...
Nhưng cô có nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, hắn lại là bởi vì... không tự tin?
Tâm tình của Hứa Nùng rất phức tạp, trong nhất thời không biết nên cười hay là nên khóc, cô câm nín nhìn Chu Khởi trong chốc lát, sau đó nói: "Anh buông em ra trước đi."
"Không được, buông em ra em liền muốn tiếp tục náo loạn đòi ly hôn với anh." Chu Khởi lúc này cực kỳ vô lại, quấn lấy Hứa Nùng không buông tay, "Vợ à, em đừng tức giận, nhé? Anh thật sự biết sai rồi, anh thề, đời này ngoại trừ lừa em một lần này ra, tuyệt đối sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa. Nếu như em lại phát hiện anh nói dối, vậy đến lúc đó em lấy toàn bộ gia sản của anh, lại ly hôn với anh cũng không muộn."
Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, cũng ngay lập tức nghĩ tới cái hộp vừa mới bị hắn ném xuống đất kia, vì thế lại nói: "Em không có hứng thú với gia sản của anh, lát nữa lúc rời đi, anh nhớ cầm theo cái hộp gỗ đàn hương kia, em không cần."
"Anh không đi." Chu Khởi nói chắc như đinh đóng cột, thái độ vô cùng cứng rắn, "Hơn nữa đồ anh cũng sẽ không cầm đi, sẽ để ở chỗ này của em. Em là vợ anh, vợ quản lý chồng cùng tài sản của chồng là đạo lý hiển nhiên, về sau nếu ông nội lại chia cổ phần cho anh, anh cũng chuyển cho em một nửa."
Không chuyển toàn bộ, là bởi vì muốn giữ sự tôn trọng với ông nội và công ty, nhưng mà chuyển một nửa, là đại biểu tâm ý cùng kiên định của hắn.
Hứa Nùng căn bản chưa từng nghĩ, người đàn ông này sẽ đột nhiên trở nên vô lý lại khó đối phó như vậy. Cô chỉ cảm thấy đầu như muốn to ra, cảm thấy rõ ràng nên tức giận, nhưng hiện tại lại bị hắn quấn lấy lửa giận gì cũng không phát ra được.
Im lặng giây lát, cô nói: "Chu Khởi, chuyện của chúng ta, không có khả năng bởi vì một đôi câu nói của anh mà xong. Hiện tại đầu óc em rất loạn, em không rõ đáy lòng mình đến cùng là cảm giác gì, cho nên em có lẽ cần thời gian yên tĩnh một chút, cũng cần thời gian suy nghĩ một chút rốt cuộc em nên lựa chọn như thế nào.
Nếu hai người ở bên nhau, cơ bản nhất hẳn chính là sự tôn trọng đi? Anh có thể tôn trọng quyết định này của em, cho em thời gian bình tĩnh không?"
Hứa Nùng cũng đã nói đến nước này, Chu Khởi còn có thể nói cái gì?
Hắn nghĩ một chút, nói: "Có thể cho em thời gian bình tĩnh, nhưng không thể chiến tranh lạnh."
Chu Khởi vừa nói, vừa hôn lên khóe môi Hứa Nùng, "Vợ à, anh cho em thời gian là để em nghĩ thông suốt, nhưng không phải vì để em nghĩ làm sao chia tay, ly hôn với anh. Cho nên... Đừng phớt lờ anh."
——————————
Chu Khởi cũng xem như nói chuyện giữ lời, sau khi đồng ý với Hứa Nùng cho cô thời gian, đêm đó cũng không lưu lại nhà trọ của cô.
Chẳng qua hắn chân trước mới rời đi, chân sau liền gửi đến video WeChat.
Hứa Nùng tưởng rằng hắn có việc quan trọng gấp gáp gì, vì thế trực tiếp nhận máy.
Nào ngờ
người đàn ông ở bên kia, trực tiếp cầm camera nhắm ngay khuôn mặt tuấn tú kia của hắn, rất phô trương nói: "Vợ à, mười phút không nhìn thấy khuôn mặt này của chồng em, có nhớ anh không?"
"..."
Hứa Nùng lập tức cắt đứt video, mà còn tạm thời kéo WeChat của Chu Khởi vào sổ đen.
Nhưng mà người đàn ông kia cũng không buông tha, vào nửa đêm lúc sắp qua mười hai giờ, đột nhiên lại gửi đến cho cô một tin nhắn ——
【 Vợ à, sinh nhật vui vẻ. 】
【Lời chúc sinh nhật vui vẻ đầu tiên và cuối cùng của năm nay, đều là anh nói. Sau này mỗi năm anh cũng sẽ như thế. 】
【 Bạn học nhỏ, hôm nay cũng là ngày mà Chu ca ca càng yêu em hơn. 】
Lúc ấy hốc mắt của Hứa Nùng hơi nóng, cô không trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ ——
Nào có cái gì đầu tiên và cuối cùng, hôm nay chỉ có hai câu chúc, đều là hắn nói với cô.
Nghĩ đến đây, Hứa Nùng lại không khỏi nhớ tới bà Tạ.
Tuy rằng trước đây, mỗi năm bà Tạ càng ít nhớ rõ sinh nhật của cô. Hứa Nùng cũng cho là bản thân sẽ không để ý, nhưng là đột nhiên xuất hiện một người như thế, xem trọng cô như vậy, đem cô đặt ở trong lòng, thậm chí còn tốt hơn mẹ đẻ của cô...
Cô chợt có chút hoảng hốt.
Một đêm kia, Hứa Nùng gần như không sao ngủ được.
Cô trong chốc lát nghĩ chuyện Chu Khởi vẫn luôn lừa mình, trong chốc lát lại nghĩ người đàn ông này trong quá khứ đối xử với mình tốt bao nhiêu... Cô luôn cảm thấy mọi chuyện xảy ra lúc trước đều không quá chân thật.
Thật ra cô thiếu nhất chính là cảm giác an toàn, cho nên mới có thể ở vào thời điểm tuyệt vọng nhất, bắt lấy Chu Khởi muốn hắn cứu mình lên bờ.
Nếu như đổi lại là bất luận người nào khác, làm ra chuyện lừa gạt cô lâu như vậy, cô có lẽ đều muốn trực tiếp trở mặt.
Nhưng vừa vặn, người đàn ông làm ra chuyện này, là người gần đây nhất cho cô cảm giác an toàn.
Cho nên, cô cảm thấy tâm trạng của bản thân phức tạp vô cùng, nhất là nghe xong Chu Khởi ở trước mặt mọi người nói cô là vợ của hắn, cùng với sau đó hắn thẳng thắn nói với cô những lời kia.
Cô càng không biết nên làm cái gì.
Sau đó, rất không dễ dàng gì chịu đựng đến khi trời sáng, Hứa Nùng cũng không có tâm tình ngủ tiếp nữa, nhìn đồng hồ, cô rửa mặt, đơn giản thu thập một chút liền xuống lầu chuẩn bị đi đến trường.
Nhưng khiến cô không ngờ tới chính là, Chu Khởi vậy mà sáng sớm đã chờ ở dưới lầu.
Trên người hắn không phải một thân rách nát giống lúc bình thường, Hứa Nùng đánh mắt nhìn qua, liền có thể nhìn ra, quần áo trên người hắn so với trước kia cao cấp hơn rất nhiều.
Bắc thành bắt đầu vào mùa đông đã mấy ngày nay, trên người Chu Khởi mặc một cái áo khoác dài. Màu đen, cắt may vô cùng gọn gàng, làm cho dáng người vốn đã hoàn mỹ của hắn có vẻ như càng thêm thon dài cao ngất.
Bên trong hắn mặc một cái áo len đan cao cổ, chất lượng nhìn qua liền vô cùng mềm mại vừa người.
Lúc này, hắn dựa vào bên cạnh một chiếc xe thể thao màu đen, trên mặt đeo một cái kính râm cỡ lớn, cả người đứng ở nơi đó, từ đầu đến chân, không có một chỗ nào là không thu hút sự chú ý, bất kỳ ai nhìn cũng biết người đàn ông này là một công tử nhà giàu.
Hứa Nùng trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, trong lòng vẫn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi thân phận của Chu Khởi, vì thế khi nhìn thấy hắn, cô ngay lập tức dừng bước.
Chu Khởi vốn không có biểu tình gì, vào giây phút nhìn thấy Hứa Nùng, bên miệng hiện lên ý cười lười biếng.
"May mà anh tới sớm, nếu không thật sự lỡ mất việc đưa em đến trường rồi." Chu Khởi đi đến trước mặt cô, cách kính râm nhìn cô, "Đi thôi, ông xã đưa em đến trường."
Hứa Nùng im lặng, nhìn thoáng qua cái xe phía sau hắn.
"Anh đến cùng là có bao nhiêu chiếc xe thể thao?"
Chìa khóa xe hắn để ở chỗ cô nhiều như thế, cô còn tưởng rằng đó đã là tất cả, như thế nào trong một đêm lại lái tới một chiếc nữa?
Nhưng lời này nghe vào trong lỗ tai của Chu Khởi, lập tức liền thay đổi ý nghĩa, hắn còn cho rằng cô là cảm thấy "Toàn bộ gia sản" của hắn là nói quá lên, hắn không giao ra hết.
Vì thế nhanh chóng giải thích, hắn nói: "Vợ à, em đừng có hiểu lầm nha, cái xe này là lúc trước anh đánh cược thắng người ta, là ngoài ý muốn, toàn bộ gia sản của anh thật sự chính là những cái đã đưa cho em, anh một chút cũng không giữ lại."
Hứa Nùng cạn lời, không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ xa như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải.
Vì thế trầm mặc một lúc lâu, cô túm chặt quai ba lô của mình, nói: "Không cần anh đưa, em tự mình đi, anh vội chuyện của anh đi."
Nói xong, không cho Chu Khởi thời gian phản ứng, xoay người nhấc chân rời đi.
Người đàn ông kia cũng không đuổi theo, sau khi Hứa Nùng đi được hai bước còn lặng lẽ thở ra một hơi, nào ngờ sau khi đi tới đường lớn, bên người lại đột nhiên xuất hiện chiếc xe thể thao màu đen kia.
Người ngồi ở ghế lái rất khoa trương, trực tiếp hạ toàn bộ cửa sổ xe xuống, một tay đặt lên vô lăng, một tay đặt lên cửa sổ xe, rất nhàn nhã chậm rì rì lái xe đi theo bên cạnh cô.
Hứa Nùng có chút tức giận, cô quay đầu nhìn về phía hắn, nói: "Anh đã nói sẽ cho em thời gian bình tĩnh."
"Anh cho rồi a. Tối qua anh không có làm phiền em đi? Anh bây giờ đi theo em cũng không chủ động nói chuyện với em mà? Cái này còn không xem là cho em thời gian sao?"
"..."
Hứa Nùng ngay cả ý nghĩ lườm hắn cũng không có, bước chân càng lúc càng nhanh, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông này.
Nhưng dáng vẻ tức giận của cô, ở trong mắt Chu Khởi hoàn toàn là càng nhìn càng đáng yêu, vốn là trái tim thấp thỏm một đêm, lúc này ngược lại thả lỏng một chút.
Hắn nhìn bóng lưng của cô, ý cười của lười biếng trên mặt càng ngày càng nhiều.
...
Sau đó, sau khi Hứa Nùng đi vào sân trường, cố ý liếc một cái về phía sau.
Quan sát một lúc lâu thấy người đàn ông kia không đi theo vào, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đi về phía trước hai bước, trước mặt bỗng nhiên đụng phải nam thần mà lúc trước Lưu Ngải thầm mến, Trần Minh. Gần đây lúc cô tập luyện cùng với Viên Sơ, thường xuyên có thể nhìn thấy người này, cho nên lúc này vô tình gặp, hai người ngược lại là nói hai câu.
Vốn là nói xong hai câu liền muốn đi, nhưng đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói ————
"Vợ à, em đánh rơi cái gì kìa."
Hứa Nùng có chút ngoài ý muốn xoay người, chỉ thấy Chu Khởi đang vững bước đi về bên này. Góc áo của hắn đón gió, quanh người tràn đầy một cỗ lạnh lẽo không thể nói rõ.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó theo bản năng đáp lại hắn: "Rơi cái gì?"
Chu Khởi không lập tức trả lời, mà là trực tiếp đứng lại ở trước mặt cô, kéo cô vào trong ngực hắn.
Tiếp đến, hắn cúi đầu xuống, ở trên đỉnh đầu của cô khẽ hôn một cái, ánh mắt lại vẫn luôn nhàn nhạt quét về phía đối diện, nhìn người con trai vừa mới nói chuyện với Hứa Nùng.
" Cái hôn chào buổi sáng của chồng em."