Không hiểu sao khi nghe câu nói đó, lòng hắn hơi nhói.
Khúc Hạ lại cười mấy tiếng, hỏi: "Anh sao? Có về nhà không? Haiz, em muốn mua bánh trung thu ăn quá, nhưng mà mắc quá chừng."
Chu Luân đứng dậy cầm chìa khóa xe và áo khoác đi xuống lầu.
Lan Chi phu nhân ngoắc tay kêu kêu hắn ngồi xuống nhưng Chu Luân lắc đầu.
"Đừng keo kiệt thế.
Bây giờ không ăn bánh thì bao giờ mới ăn?"
Quản gia đứng bên cạnh chỉ biết nhếch môi cười.
Khi biết mùa xuân của cậu út Chu gia về thì quản gia đến người làm đến ông chủ bà chủ ai ai cũng hóng hớt xem dung nhan tiên khí thế nào mà làm cho người trưng bộ dáng đơ đơ không quan tâm chuyện tình cảm của mình nay lại động lòng.
"Thì sau trung thu ăn.
Sau trung thu họ bán rẻ hơn, còn được mua bốn tặng một nữa đó."
"Ai gọi điện cho con vậy?" Lan Chi phu nhân tò mò hỏi nhỏ.
Chu Luân thấy vậy cắt ngang: "Khụ, tôi phải cúp máy rồi."
"À...!được, chúc anh trung thu vui vẻ."
Khúc Hạ nhanh chóng cúp máy.
Giọng nói vừa rồi chắc là của mẹ Chu Luân.
Khúc Hạ ngồi trên bệ cửa sổ, tựa lưng vào kính nhìn ra bên ngoài.
Đèn neon trên phố như hàng vạn pháo hoa nhớp nháy, xe cộ qua lại trên đường, người đi đường tụm năm tụm ba cười nói hi hi ha ha là những điểm đặc trưng của nơi này - một thành phố xa hoa nhộn nhịp.
Có nhiều bố mẹ nắm tay con mình dắt vào trung tâm thương mại, để chúng chạy tới chạy lui vui vẻ, rồi sau đó dừng chân ở nhà hàng cao cấp nào đó dùng bữa.
Chợt Khúc Hạ nhìn bàn tay của mình, mẹ cậu mất từ khi cậu còn nhỏ, ba thì có người đàn bà bên ngoài, từ nhỏ cậu đã không có diễm phúc được bố mẹ dẫn đi chơi như người khác.
Chắc trung thu năm đó, mẹ cậu chỉ còn là tấm di ảnh trên bàn thờ, còn người cha đó chắc đang nắm tay Vân Anh đi chơi như những đứa trẻ khác.
Có thể bây giờ cũng thế, một nhà ba người đang thưởng thức món bò áp chảo sốt tiêu xanh cao cấp ở nhà hàng nào đó.
Khúc Hạ bó gối nhìn ngắm thành phố về đêm, tiếng nhạc du dương từ chiếc điện thoại truyền ra như thể đang diễn tả tâm trạng cô đơn của Khúc Hạ.
Giữa lòng thành phố, có một con người nhỏ bé, cô đơn ngay chính trong căn phòng của mình.
Khi Chu Luân cúp điện thoại, Lan Chi phu nhân đã kịp nhìn thấy tên "Khúc Hạ" trên màn hình.
Bà âm thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.
Để con mình không phát hiện ra bà có vấn đề, bà lảng sang chuyện khác: "Tối rồi con còn định đi đâu?"
Chu Luân nói: "Mẹ cho con xin vài cái bánh trung thu nhé? Con mang tặng bạn."
"Được được." Bà quay sang dặn quản gia: "Chú xuống dưới kêu người làm gói bánh trung thu lại nhé, nói là quà ra mắt đấy, gói cho đẹp đẹp một chút."
"Dạ, bà chủ." Quản gia rời đi.
Chu Luân nghi hoặc, có mấy cái bánh thôi mà làm quà ra mắt cái gì.
Nhưng đó giờ Lan Chi phu nhân hay có mấy hành động kỳ quặc ấy lắm nên hắn cũng không để ý nhiều.
Đợi Chu Luân đi khỏi, Lan Chi phu nhân mới đem ipad ra.
Giọng nói dịu dàng của bà cất lên: "Chú có nghĩ người mà Chu Luân đang để ý có cùng làm trong ngành giải trí không?"
Quản gia gật đầu: "Tôi cũng đoán như vậy."
Lan Chi phu nhân gật đầu.
Mặc dù con bà làm trong giải trí nhưng bà không quan tâm đến giới showbiz cho lắm.
Vả lại từ trước đến giờ Chu Luân làm việc cẩn thận, không để lộ điểm xấu cho giới truyền thông nắm thóp nên bà cũng không nhìn tới.
Thị trường bà khai thác chủ yếu là nước ngoài, vì vậy bà đành lên app Owlie search kiểm tra xem xem trong danh sách bạn bè của Chu Luân có người tên Khúc Hạ không.
Ngay khi bà thấy ảnh đại diện là tranh vẽ măng cụt của mèo, bà vào dạo thử một vòng tường nhà cậu, ngay khi nhìn thấy ảnh selfie của thiếu niên da trắng mắt sáng như có sao trong đó, Lan Chi phu nhân giật mình kinh ngạc.
Quản gia nhạy bén phát hiện ra: "Bà chủ, có chuyện gì à?"
"Đúng là có duyên!" Lan Chi phu nhân bật cười: "Mấy hôm trước tôi có kể cho chú nghe chuyện một cậu thanh niên giúp tôi đấy, chính là đứa nhỏ này."
Lan Chi phu nhân xoay ipad lại cho quản gia xem.
Quản gia bật cười: "Trái Đất thật tròn".
"Hóa ra đứa nhỏ này là ca sĩ.
À, còn có đóng phim nữa này.
Ô, còn đóng chung với thằng út này.
Để tôi xem thử, sao đứa nhỏ này có thể chịu đựng bản mặt trơ trơ của thằng út hay vậy?"
Quản gia toát mồ hôi hột, đứng bên cạnh nghe Lan Chi phu nhân huyên thuyên một tràng.
Ông muốn nhắc nhở...!phu nhân à, ngài quên bữa tiệc tối nay rồi sao...!cả cậu út cũng chạy đi rồi.
Lúc Khúc Hạ đang ngủ gà ngủ gật thì có tiếng chuông cửa.
Khúc Hạ tự hỏi mình đâu có đặt hàng.
Cậu cùng với bộ dạng uể oải ra mở cửa, một hộp quà ập vào mặt.
Khúc Hạ nhìn thấy năm chiếc bánh trung thu nằm trong hộp, cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
"Anh..."
Chu Luân cắt ngang: "Em nợ tôi một bữa ăn."
"Anh...!đến để đòi?" Khúc Hạ dè dặt, nào ngờ da mặt người kia dày không tưởng, gật đầu chắc nịch.
Khúc Hạ giơ hộp bánh lên: "Vậy...!em mời anh ăn cái này nha?"
Chu Luân nhíu mày: "Đồ của tôi mà em mời ngược lại tôi, học theo ai thói ngang ngược đó vậy?"
Khúc Hạ cười đắc ý: "Sao anh mang cái này đến? Em đợi sau trung thu mua cũng được mà."
Thật tình hắn cũng không hiểu vì sao khi nghe cậu nói như thế, hắn đã cấp tốc mang bánh đến cho cậu rồi.
Chu Luân gạt ngang: "Hửm? Nói vậy em không muốn mời tôi đi ăn?"
"Đi thì đi." Khúc Hạ cũng không hiểu.
Bộ Chu Luân ít ăn lắm hay sao mà mỗi lần gặp cậu là đòi cậu mời đi ăn vậy.
Nếu nói người nên gắn cái danh ăn như hạm là hắn chứ không phải cậu.
"Thế...!chúng ta đi ăn đồ nướng đi! Em biết một chỗ bán đồ nướng ngon lắm."
Chu Luân theo địa chỉ của Khúc Hạ cho chở đến phố ăn vặt.
Giờ này ngoài đường người qua lại tấp nập.
Mấy cặp đôi yêu nhau tay nắm tay cùng ngắm đèn lồng trang trí bên đường.
Có gia đình nào đó cùng chụp ảnh selfie bên đèn lồng khổng lồ ở giữa phố ăn vặt.
Đám trẻ con cầm lồng đèn tung tăng í ới gọi tên nhau.
Khúc Hạ cầm điện thoại chụp mỗi đồ gắp thịt trên lò nướng.
Chu Luân cầm đũa khều khều dĩa của Khúc Hạ: "Ăn đi, chụp cái gì? Sao em mời tôi ăn mà tôi phải nướng cho em ăn vậy?"
Khúc Hạ cười trừ: "Trong hai chúng ta chỉ có anh là biết nấu ăn thôi, không nhờ anh thì nhờ ai? Anh phụ trách làm, em phụ trách ăn, vậy được rồi."
"Sao em không nói tôi phụ trách trả tiền luôn?" Chu Luân cầm cánh gà lên cắn: "Mà sao tôi có cảm giác tôi nói xong câu kia...!không khác gì chúng ta đang hẹn hò nhở?"
Khúc Hạ bật ho,