"Ông nín thở dưới nước được bao lâu." Câu hỏi của Ân Vũ kéo tâm trí cậu trở lại.
Khúc Hạ lắc đầu: "Không lặn, chúng ta sẽ đâm cá.
Ông đi tìm nhánh cây nào to to một chút, vót đầu nhọn lại đây cho tôi đi."
"Gì? Ông biết chọt cá?"
Khúc Hạ vuốt tóc ra vẻ cao ngạo: "Tôi không những biết đâm cá mà còn biết đâm những thứ khác."
"Hóa ra ông là 1, đó giờ tôi cứ nghĩ ông là 0." Ân Vũ gật gù xoa cằm."Khúc Hạ đạp mông Ân Vũ: "Tôi là trai thẳng."
Ân Vũ cười ha ha rồi chạy mất.
Hôm nay không có flycam theo nữa, mỗi người sẽ có camera riêng đi theo.
Cameraman ra hiệu cho Khúc Hạ nói gì đó đi đừng để thời gian chết, Khúc Hạ cảm thán vài câu rồi tỏ vẻ thần bí, cậu sẽ dẫn khán giả đi tìm hàu.
Vừa đi cậu vừa trò chuyện với ống kính, vô tình buột miệng nói rằng có người thích ăn hàu nên cậu sẽ tìm thật nhiều.
Đôi khi thói quen sẽ bán đứng con người ta, tâm nói phải tránh xa người kia ra nhưng lời nói vô tình dính chặt cả hai với nhau.
Cameraman cười tủm tỉm, nhanh nhẹn theo sau Khúc Hạ không bỏ sót khoảnh khắc nào.
Dựa vào trí nhớ, cậu nhớ lòng vòng bãi đá này có rất nhiều hàu, nhưng đá khá trơn và nguy hiểm, bên dưới là sóng biển dập dìu đánh vào bờ.
Khúc Hạ dặn dò cameraman đi cẩn thận.
Không lâu sau cậu tìm được hàu bám đầy trên đá.
Khúc Hạ vui vẻ hoan hô, nhanh chóng chạy tới cạy hàu.
Lúc Ân Vũ mang cây vót nhọn đầu đến thì Khúc Hạ đem một ít hàu về.
Khúc Hạ chỉ Ân Vũ nơi có hàu để cậu ta đi lấy tiếp, còn cậu nhận nhiệm vụ chọt cá.
Không lâu sau Tố Tố quay về.
Khúc Hạ khá bất ngờ khi cô ta đi cùng Ân Vũ mang hàu về.
Tố Tố thấy bốn năm con cá nằm trên đá thì vui vẻ chạy tới.
"Ô, Khúc Hạ bắt cá hay vậy? Quá trời luôn nè, thêm vài con nữa là đủ chia cho mọi người luôn."
Thực ra cá ở vùng biển này không ai đánh bắt nên chúng khá ngốc.
Dĩ nhiên cậu không ngốc mà nói ra suy nghĩ này rồi.
Lúc này đội Chu Luân cũng tìm được ít trái cây mang về, trong đó có vài quả lê rừng mọng nước ngon ngọt.
Tố Tố thấy lê thì hô lớn mừng rỡ, bởi vì cô thích nhất là lê.
Dùng dao xẻ lê rồi chia cho mỗi người một miếng.
Khúc Hạ cũng thích lê, lại là lê rừng cậu chỉ mới ăn một lần ở kiếp trước.
Nước lê ngọt thanh, có mùi thơm nhẹ.
Miếng lê giòn giòn thanh mát cứu sống cổ họng từng người.
Ân Vũ khoe thành quả Khúc Hạ bắt được cá và tìm hàu cho mọi người nghe.
Ai nấy đều ồ lên kinh ngạc, cho rằng chuyến đi này Khúc Hạ chính là thần may mắn của họ rồi.
Đã là show thực tế nên mọi thứ đều phải chân thực hết mức có thể nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều trần trụi hoang dã.
Trong lần thám hiểm này, họ phải vào rừng và tìm nơi an toàn để ngủ, mặc dù đạo diễn đã nói có thể mọi người có thể sẽ gặp côn trùng và muỗi, và tất nhiên không có thuốc khử hoặc đồ bảo hộ.
Đấy chỉ là diễn trên màn ảnh mà thôi, còn thực tế thì ngược lại.
Họ tìm chỗ ngủ, nhưng không có nghĩa là họ không được thoa thuốc chống muỗi và xịt thuốc khử trùng.
Mọi người mệt mỏi đều là thật, tóc vì dính nước muối mà bết dính và xơ như rơm.
Người có làn da mềm mịn và trắng nõn như Chu Luân sớm đã đỏ hun và khô ráp.
Không biết sau show này hắn ta phải đắp bao nhiêu chiếc mặt nạ mới có lại làn da đáng mơ ước đó đây.
Khúc Hạ càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Ân Vũ mệt mỏi vì ăn không đủ no.
Cậu không khác gì, đầu bắt đầu có dấu hiệu nhức bưng bưng.
Hình ảnh trước mắt khi mờ khi tỏ, nghĩ lại buổi trưa cậu đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt.
Cậu bắt đầu có dấu hiệu sốt.
Khúc Hạ thở dài, nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương của mình rồi nằm phịch xuống.
Mặc kệ giờ này có côn trùng bò vào lều hay không, chứ cậu mệt lắm rồi.
Khúc Hạ vẫn nhớ kiếp trước có rắn xuất hiện, may