Khúc Hạ cảm thấy khỏe rồi nhưng Chu Luân không cho cậu xuất viện.
Hắn muốn cậu ở thêm vài ngày để kiểm tra sức khỏe lại lần nữa.
Mà hắn nghĩ vậy là đúng, bởi vì mỗi khi cậu nhớ đến liền nôn ọe không ngừng.
Chu Luân vuốt mái cậu ngược lên, để lộ vầng trán cao láng mịn của Khúc Hạ.
Hắn hỏi cậu: "Có phải em có mâu thuẫn gì với Hana đúng không?"
Khúc Hạ lắc đầu: "Không có.
Đó là lần đầu tiên em gặp bà ta mà."
"Khúc Hạ, không lẽ anh không đáng tin đến vậy sao? Không đủ sức để bảo vệ em?" Chu Luân hỏi.
Khúc Hạ nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trông đôi đồng tử đen ấy chỉ phản chiếu mỗi hình bóng cậu.
Tựa như cả thế giới chỉ có mỗi cậu trong mắt hắn.
Khúc Hạ bèn hôn một cái lên môi của hắn rồi cười khẽ: "Em tin anh có khả năng bảo vệ em.
Và em cũng mong anh tin em, em không hề nói dối anh."
Chu Luân cũng không còn cách nào để ép cậu nói ra sự thật.
Hắn đành hôn cậu từ trán dọc xuống mũi rồi dừng trên đôi môi mềm mại: "Nếu có ai bắt nạt em, em phải nói với anh."
"Nếu...!em nói...!chỉ có anh bắt nạt em thôi thì làm sao?" Khúc Hạ quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn hắn.
Chu Luân cười khẽ: " Bắt nạt trên giường là tình thú."
Khúc Hạ bĩu môi.
Chu Luân cười thích thú.
Tầm mắt của hắn lại rơi lên hộp bánh tiramisu trà xanh trên bàn.
Khúc Hạ không thích đồ ngọt lắm, cậu thích ăn hải sản hơn, nên loại bánh ngọt này cậu ăn hai miếng đã cảm thấy ngán rồi.
Thấy cậu không động tới nữa, Chu Luân hỏi: "Không ăn nữa?"
Khúc Hạ gật đầu.
Chu Luân gật đầu: "Vậy được, để tôi đem đi xử lý."
Khúc Hạ nói: "Anh cũng ăn ít đi, tăng cân không tốt."
Hắn mỉm cười gật đầu.
Hắn đâu có ăn.
Hắn chụp hình lại rồi nhắn cho Cảnh Hoàng.
[Lucas Chu Luân]: Nhớ ghé lấy.
[Cảnh Hoàng VIP]: Ý! Có lộc ăn!
Đúng rồi, là lộc của vợ tao đấy.
Cảnh Hoàng hớn ha hớn hở chụp hộp bánh up lên tường nhà khoe, viết status ngụ ý thằng bạn thân mấy chục năm, lần đầu tiên nó mới gửi tặng hộp bánh.
Có người nhanh chóng phát hiện ra, bảo Cảnh Hoàng nên qua tường nhà của Khúc Hạ xem đi.
Rõ ràng thằng bạn thân trọng vợ khinh bạn.
Hộp bánh này có vẻ vợ chê nên bạn thân mới đến lượt.
Cảnh Hoàng tức mà không làm gì được.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Khúc Hạ, hắn đến công ty để sắp xếp công việc.
Trên bàn làm việc là hồ sơ có liên quan đến Hana mà mấy hôm trước hắn đã nhờ người điều tra.
Hắn lật xem một lượt, sau đó gọi vào số điện thoại quen thuộc.
Một giọng nói từ trong điện thoại phát ra: "Alo?"
"Chỉ điều tra được nhiêu đây thôi hả?"
Đối phương đáp: "Đúng thế.
Hana chưa từng gặp Khúc Hạ hoặc nhà họ Khúc cả.
Cho nên cái nghi ngờ cả hai quen biết từ trước không xảy ra."
"Ánh mắt của Khúc Hạ không nói dối.
Từ khoảnh khắc gặp Hana, cậu ấy rất sợ.
Là cái kiểu...!nô lệ sợ chủ nhân."
Bên kia cũng lộ vẻ ngờ vực: "Nhưng rõ ràng hai người bọn họ chưa từng gặp nhau mà.
Tôi tin những gì tôi điều tra được là thông tin chính xác.
Có khi cảnh sát còn chưa điều tra chính xác như tôi."
Chu Luân lại lật tiếp, ánh mắt hắn rơi trên thông tin câu lạc bộ tình dục BDSM.
Ngón tay hắn vô thức gõ trên dòng chữ này.
"Câu lạc bộ tình dục BDSM? Tại sao lúc trước tôi không điều tra ra được cái này?"
Người bên kia cười: "Nghiệp vụ điều tra của tôi rất giỏi đúng không?"
Bên kia nói tiếp: "Tôi cũng khá bất ngờ về chuyện này đấy.
Bà ta có vài câu lạc bộ tình dục.
Tôi không điều tra được bên trong hoạt động cụ thể như thế nào, bà ta có chống lưng ở Mỹ, lỡ sự việc bại lộ liên quan đến ông nữa.
Nhưng tôi đoán nó khá khủng khiếp và phá vỡ tam quan của người thường."
Thực ra người ở đầu dây bên kia lẫn Chu Luân đều chung một suy nghĩ...
Khúc Hạ từng bị bắt làm nô lệ trong câu lạc bộ này.
Suy nghĩ ấy lại không khớp với thông tin được điều tra, nhưng cũng chỉ có cái đó mới khiến cho Khúc Hạ sợ Hana đến như vậy.
"Luân, tôi có một suy nghĩ táo bạo khác.
Chuyện năm xưa ông gặp phải, liệu có dính dáng gì tới câu lạc bộ này không?"
Chu Luân cũng không nghĩ nhiều tới đó, nhưng nghĩ kỹ lại thì những cô gái trong buổi tiệc đó có khí chất của một dom hoặc boss.
Mỗi người đều tỏa ra khí chất của kẻ nắm quyền và ngồi trên đầu người khác trong cuộc vui tình dục.
Chu Luân nhíu mày: "Chuyện khi đó đã bị bưng bít rồi, có khi là Hana ra tay thật.
Chậc, chuyện này tôi sẽ nói lại với chú ba xem sao."
Sau khi chào tạm biệt với người bên kia đầu dây, hắn lập tức gọi cho chú ba.
Khúc Hạ không hề biết Chu Luân đã đoán được chân tướng bí mật trong lòng cậu.
Lúc cậu nằm trên giường bệnh, Vân Anh