Khúc Hạ hoảng hốt giật tay lại.
Chu Luân mỉm cười: "Cặp nhân ngư này đẹp thật."
Khúc Hạ không ngờ hắn cũng đi dạo mua đồ.
Kẻ có tiền như hắn sao đi mua đồ ở chợ bình dân như thế này nhỉ.
Liếc mắt nhìn ra đằng sau, cậu thấy trợ lý tay xách nách mang, túi to túi nhỏ chứng tỏ hắn đi mua khá lâu.
"Đúng là đẹp thật..." Khúc Hạ tránh né.
Chu Luân vờ như không thấy thái độ tránh như tránh tà vừa rồi.
Chu Luân vuốt ve hai bức tượng nhân ngư: "Em thích nó hả?"
Khúc Hạ lắc đầu: "À không...!em đâu có người yêu, mua về rồi tặng ai."
Chu Luân mỉm cười, ra hiệu cho trợ lý cứ tham quan sạp thích cái gì thì cứ mua cái đó.
Chu Luân liếc nhìn ba bốn túi xách đồ cậu đang xách: "Em mua về tặng gia đình hả?"
"Không, cái này để tặng fan." Khúc Hạ mỉm cười, còn giơ túi đồ lên khoe với hắn.
Chu Luân hạ mi mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì, không đợi Khúc Hạ tìm lý do rời đi thì hắn đã nói: "Vậy có phần cho anh không?"
"Hả?" Khúc Hạ nghi hoặc.
"Em nói là mua tặng fan."
"Nhưng anh có phải là fan em đâu." Khúc Hạ nhận ra mình lỡ lời nên bặm môi, dùng đôi mắt phiếm hồng nhìn Chu Luân.
Chu Luân mỉm cười nói: "Phải là fan mới được tặng sao? Tôi với em là đồng nghiệp mà, còn mới đóng chung một bộ phim nữa, chút quà kỷ niệm không được có sao?"
"Không phải là không được, chỉ là...!em không biết anh thích cái gì để tặng."
Không ngờ thằng cha giàu có này lại thêm có bản chất mặt dày này nữa.
"Không sao, tôi tự chọn rồi nói em."
Khúc Hạ gật đầu.
Chu Luân vui vẻ nhìn quanh sạp tìm kiếm thứ mình yêu thích.
Trong lòng Khúc Hạ cầu mong tên này đừng chọn thứ mắc tiền.
Hầu bao cậu không có nhiều tiền đâu.
Khúc Hạ vừa cầu nguyện vừa sỉ vả Chu Luân trong lòng.
Đến khi Chu Luân reo lên, cậu mới nâng mi mắt nhìn sang chỗ Chu Luân chỉ.
"Tôi thích cái đó."
Là một chiếc đèn ngủ hình vỏ sò, ánh sáng màu xanh biển nhàn nhạt tỏa ra, vừa dịu dàng vừa thanh tao không phù hợp với khí chất vương giả của Chu Luân cho lắm.
Khúc Hạ liếc qua giá rồi thở phào trong lòng.
May quá, không phải thứ đắt tiền.
Khúc Hạ sảng khoái kêu chủ sạp gói chiếc đèn ngủ kia lại.
Chu Luân vui vẻ nhận quà, ngỏ ý muốn tặng cậu một món quà nhưng Khúc Hạ đã tìm lý do rời đi.
Chu Luân nhìn bóng lưng cô đơn của người kia đang hòa vào dòng người đông đúc trên phố, bất giác hắn muốn níu giữ bóng lưng kia lại, đặt nó vào giữa lồng hoa, xung quanh là đồ chơi cùng âm nhạc vui nhộn, hắn không muốn chủ nhân bóng lưng kia cô độc một mình nữa.
Chu Luân vuốt ve cặp nhân ngư chi luyến một lúc lâu: "Bà chủ, gói cặp nhân ngư này giùm tôi."
Khúc Hạ trở về khách sạn trước, cậu đang chờ thang máy thì đụng phải Tố Tố đang cầm máy livestream.
Khúc Hạ hơi khựng người muốn xoay gót đi thang bộ nhưng Tố Tố đã nhìn thấy cậu.
Cô nàng vui vẻ chạy tới.
"Giới thiệu cho các bạn biết...!đây chính là Khúc Hạ, hậu bối anh hùng trong đợt thám hiểm này đó nha."
Điện thoại chĩa tới mặt cậu, Khúc Hạ có chút luống cuống.
"Đừng sợ, chị livestream xíu thôi, em có ngại không?"
Cô gái à, cho dù tôi có ngại thì cô cũng đem bản mặt tôi lên cho bàn dân thiên hạ thấy hết rồi.
"Không sao ạ." Khúc Hạ cười giã lã giơ tay chào với fan của Tố Tố.
Tố Tố nói: "Thực ra trong chuyến đi này mọi người có chút trầy trật do thời tiết thay đổi đột ngột quá.
Khúc Hạ bị nặng nhất, bị đá ngầm cắt trúng đầu, cũng may chỉ là sướt qua thôi không đến nỗi nghiêm trọng."
Mắt thấy thang máy đã mở ra, Khúc Hạ lễ phép vẫy tay chào khán giả rồi đi vào thang máy.
Tố Tố nhìn theo một lúc rồi mới nhìn vào màn hình nói: "Ah, hay là chúng ta tới phòng Chu Luân xem thử nha.
Chu Luân cũng bị thương đó, chúng ta đi xem ảnh thế nào ha, xem ảnh có chuẩn bị món quà nào đặc biệt không ~~"
Tố Tố vui vẻ nhấn nút thang máy, vừa đứng chờ vừa trò chuyện với fan.
Khúc Hạ trở về phòng, phát hiện mình quên mua một ít trái cây sấy khô, cậu cầm ví tiền, nhanh chóng đi ra chợ thêm một chuyến nữa.Lúc cậu trở về thì nghe loáng thoáng tiếng trợ lý rối rít xin lỗi Chu Luân.
Còn Chu Luân ngồi ở ghế sofa bên ngoài sảnh hành lang, mặt tối sầm, đôi mày nhíu chặt chứng tỏ chủ nhân nó vô cùng tức giận nhưng phải kìm nén lại.
"Nói thế đủ rồi.
Sau khi trở về cậu làm đơn xin nghỉ việc rồi gửi qua bộ phận nhân sự đi."
"Sếp...!tôi."
Chu Luân cắt ngang: "Tôi không muốn nghe nữa."
Chu Luân quay đầu, phát hiện Khúc Hạ đã đứng ở góc tường từ lúc nào không hay biết.
Khúc Hạ bị người ta phát hiện cũng không chột dạ, vô cùng bình tĩnh gật đầu chào một cái rồi bỏ đi.
Chu Luân nhìn theo, muốn kêu cậu lại nói gì nó nhưng cũng không biết phải mở lời như thế nào, cuối cùng quyết định im lặng nhìn Khúc Hạ biến mất sau khúc cua hành lang.
Khúc Hạ lắc lắc chìa khóa trong tay, thầm nghĩ trong lòng, tên Chu Luân này đúng là khó chiều thật, không