Ở sau lưng Trần Thất vang lên một tiếng cười dài, một thanh âm dễ nghe, dịu dàng lịch sự tao nhã nói:
- Tại hạ là Mã Ngọc của Đào Hoa am, vốn muốn làm quen với ba vị, nhưng vì đêm qua ba vị đang thích thú chơi đùa nên không dám lỗ mã.ng.
Không nghĩ tới sáng sớm hôm nay ba vị đã đi rồi, Mã Ngọc được hạ nhân báo lại ngay lập tức chạy tới đây, mới vừa rồi còn đang do dự không biết nên mở miệng với ba vị khách quý như thế nào, cho nên mới làm một nhân vật giấu đầu lòi đuôi, không phải là cố ý đâu.
Mã Ngọc môi hồng răng trắng, tướng mạo thuộc hàng nhất phẩm, trắng trẻo tuấn tú, phong thái nhẹ nhàng, nhất là khóe miệng của hắn luôn mỉm cười tủm tỉm, tựa như chuyện gì cũng đoán được trước, khiến người ta vừa thấy đã có thiện cảm.
Người này chỉ nhẹ nhàng bâng quơ vài câu đã có thể biến từ chuyện mình lén lút theo đuôi ba người thành một việc quang minh chính đại, đã thế còn mang lại cảm giác tựa như vừa gặp đã quen, đổi lại là người khác thì cho dù biết rõ người này lai lịch kỳ lạ cũng không thể không nể mặt mũi làm hắn xấu mặt.
Trần Thất cũng thầm nghĩ một tiếng: “Tên này lợi hại.” Nhưng hắn dù sao cũng mới vừa rèn luyện đạo tâm bước vào sơ cảnh, đáy lòng trước sau thông suốt như một, nhìn người sẽ có nhiều bất đồng, lập tức hỏi lại một câu không xen lẫn bất cứ tình cảm nào:
- Tôn giá cũng là người của Đào Hoa giáo sao? Không biết bây giờ Mã Nguyên có khỏe không?
Một câu này của Trần Thất chỉ thẳng trọng tâm vấn đề, giống như hai người đấu pháp, mỗi người đều sử dụng sát chiêu tuyệt thế làm cho đối thủ không thể né tránh.
Mã Ngọc cũng không ngờ được Trần Thất lại trực tiếp như vậy, căn bản không có bất kỳ ý tứ giấu giếm nào, tựa như đối với chuyện đã từng đánh Mã Nguyên đến nỗi sống chết không rõ không phải là chuyện gì quá quan trọng.
Đổi lại là người bình thường thì khi đối với đại địch như Đào Hoa giáo chắc chắn trong lòng phải có chút do dự, chưa kể người xa lạ có lai lịch thần bí như hắn, có khả năng là nhân vật quan trọng của Đào Hoa giáo, dù sao cũng cần phải lá mặt lá trái một phen.
Trần Thất làm như vậy, đối với Mã Ngọc mà nói chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là Trần Thất rõ ràng chưa từng để Đào Hoa giáo vào mắt.
Trong lòng Mã Ngọc rùng mình, càng thêm khẳng định thân phận đệ tử của “phái Thanh Thành” của Trần Thất.
Trong lòng không ngừng tính toán, thầm nghĩ: “Tuy nội tình Đào Hoa giáo ta không thâm hậu bằng Tam phái Lục đạo, cũng không giống như Tam phái Lục đạo có cao nhân Kim đan tọa trấn, nhưng dù gì pháp môn ngưng sát, luyện cương pháp môn hiếm có, trưởng lão đã tu luyện đến tầng luyện khí thứ năm, có hơn mười mấy vị pháp lực cao cường cũng không kém gì Tam phái Lục đạo, không chỉ vậy, so về nhân số có thể còn vượt qua mấy nhà xếp cuối trong số đó, đệ tử Ngưng sát lại càng nhiều hơn.
Hắn ta vậy mà lại không để vào mắt, quả nhiên không thể nghi ngờ hắn ta chính là đệ tử của Thanh Thành, ta cần phải bồi dưỡng mối quan hệ này tốt lên, nói không chừng còn được giáo chủ khen ngợi, ban thưởng Đào Hoa Kiếp Sát đan, có thể giúp tu vi tiến thêm một bước.”
Mã Ngọc vừa nghĩ tới đây, liền mỉm cười nói:
- Bản nhân là Mã Ngọc, Tổng quản phân đàn Đào Hoa giáo ở phủ Phúc Dương, Đào Hoa am đó là sản nghiệp dưới danh nghĩa của ta.
Chuyện Mã Nguyên căn nguyên như thế nào mọi người đều biết rõ, cũng không cần ta nói nhảm, chỉ là Đào Hoa giáo với quý phái cũng không có thù hận, nếu mọi người có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết thì chung quy là một chuyện tốt.
Mã Ngọc lần này đến cũng là vì thế, Thất công tử có ý kiến gì thì cứ nói, nếu ta có thể làm chủ sẽ lập tức bảo người bẩm báo cho giáo chủ, chắc chắn sẽ khiến các vị hài lòng.
Mã Ngọc thừa nhận thẳng thân phận cũng làm cho Trần Thất thoáng kinh ngạc, hắn biết mặc dù mình che giấu thân phận, nhưng lại ở trong Đào Hoa am đột phá đạo tâm sơ cảnh để lộ pháp thuật, chỉ cần là người có lòng lập tức sẽ nhận ra mình và người “đánh chết” Mã Nguyên là cùng một người, hoặc là tu luyện cùng loại pháp thuật.
Hắn nghe Mã Ngọc nói những lời này, cũng không nhắc đến Mã Nguyên như thế nào, hắn không đoán được rốt cuộc Mã Nguyên đã chết hay vẫn còn sống.
Nếu Mã Nguyên đã chết thì lần này Mã Ngọc đến làm hòa chính là tám chín phần mười là có bẫy.
Còn nếu Mã Nguyên vẫn còn sống thì khả năng hai bên làm hòa rất lớn, như vậy lời của Mã Ngọc mới có khả năng tồn tại vài phần thật tâm, nhưng cũng không thể gạt đi khả năng Đào Hoa giáo phái tới báo thù.
Trần Thất nghĩ một chút, sau khi tưởng tượng rõ ràng những chuyện nhân quả này, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đáp:
- Việc này nguyên nhân không phải do ta, kết quả… cũng không phải do ta.
Mã Ngọc huynh nếu có thể xóa bỏ chuyện này thì ta cũng không có gì để nói, nếu không thể thì ta cũng không để ý, chỉ có thể chờ cao nhân của Đào Hoa giáo tới luận bàn.
Từ câu nói đầu tiên của Trần Thất đã tỏ rõ thái độ, Mã Ngọc cũng cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, lần này mặc dù Mã Nguyên gây sự trước nhưng dẫu sao Trần Thất cũng không tổn hại gì, thủ hạ của Mã Nguyên lại bị đánh chết, bản thân Mã Nguyên cũng bị trọng thương không dậy nổi.
Nếu Trần Thất giở trò công phu sư tử ngoạm thì Mã Ngọc sẽ không thèm quản chuyện này, để cho Mã Nguyên với cha hắn tự mình xử lý.
Nhưng nếu Trần Thất đã “thông tình đạt lý” như vậy, Mã Ngọc cũng không ngại bày ra thủ đoạn của mình.
Mã Ngọc khẽ mỉm cười, nói:
- Thất huynh quả nhiên là người thông minh, đã như vậy thì ta cũng không nói nhảm, không bằng tranh thủ ngày mai ta vẫn còn ở Vạn Hoa lầu mời Thất huynh đến uống trà, hai nhà dừng tay giảng hòa, có được không?
Trần Thất khẽ lắc đầu một cái, nói:
- Ta đã đáp ứng mấy vị sư muội của phái La Phù giúp các nàng dò tìm tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân kia rồi, cho nên mấy ngày nay ta muốn tranh thủ tế luyện một món pháp khí, tránh đến lúc có chuyện ập lên đầu lại để lộ ra cái xấu.
Không bằng chúng ta hẹn vào mười lăm ngày sau, Mã Ngọc huynh cảm thấy thế nào?
Mã Ngọc hơi nghiêm nghị, trong lòng thầm tán dương Trần Thất trầm ổn, hắn đủ tư thái, nếu muốn lúc ở trong Đào Hoa giáo có ý kiến khác thì phải tranh thủ để việc này chắc chắn đã.
Sau đó lấy uy danh “đệ tử phái Thanh Thành”, như vậy mới có tư cách mở miệng trong giáo, hơn nữa cũng có thể mượn cơ hội này tăng địa vị của mình lên.
Việc này nói ra thì khá mạo hiểm, nếu bên này đồng ý Trần Thất, nhưng bên kia lại không thể giải quyết chuyện bất đồng trong Đào Hoa giáo thì chắc chắn sẽ đắc tội cả