Trần Thất cùng Hứa Lý mua rất nhiều đồ vật này nọ, tiến đến dòng suối nhỏ thanh tịnh tao nhã ngoài thành kia thì chỉ thấy một mặt sông rộng lớn đã có một tòa tiểu lâu hai tầng, tòa tiểu lâu này tất cả đều xây nên từ loại gỗ to bằng một vòng ôm, vật liệu gỗ ngay cả vỏ cây cũng chưa lột đi, hiển nhiên là mới xây xong.
Ứng Ưng đang ở trong tiểu lâu bận việc, kết thúc một chút công trình cuối cùng,
Hai người đều trợn mắt há mồm, không biết Ứng Ưng tại sao có thể lợi hại như thế, chỉ trong một thời gian ngắn, với sức lực của một người đã có thể dựng nên một tòa tiểu lâu hai tầng bằng gỗ, hơn nữa còn vô cùng có mỹ quan.
Một tầng bên trên có thể ngắm cảnh, một tầng bên dưới gần nước, vào ở không biết sáng khoái đến mức nào.
Ứng Ưng xoa xoa trán đẫm mồ hôi, thấy Trần Thất cùng Hứa Lý trở về thì cười sáng lạn lộ ra răng nanh trắng bóng, sau đó hai tay nhặt một pháp ấn lập tức có một cây gỗ cứ thế bị hắn nhấc lên đặt lên nóc nhà làm xà nhà.
Nhìn thấy Ứng Ưng lộ ra chiêu đó Trần Thất cũng không cảm thấy thế nào, hắn cũng có vài loại pháp thuật có thể làm điều này, chỉ có Hứa Lý kinh ngạc trợn hai mắt.
Hứa Lý hét lớn:
- Ứng thiếu, ngươi cái đồ không nghĩa khí này, học được pháp thuật ảo diệu như vậy mà không nói với ta một tiếng, huynh đệ nhà mình mà ngươi còn dám giấu.
Ứng Ưng cười ha hả, từ tiểu lâu nghiêng người nhảy xuống, một luồng sáng tím xuất hiện dưới gót chân hắn, nâng hai chân hắn bay tới bên người Trần Thất và Hứa Lý.
Hắn lắc lắc đầu nói:
- Thất thiếu cùng Hứa thiếu, hai người các ngươi không biết ta vừa rồi nguy hiểm thế nào, suýt chút nữa đã từ bỏ các ngươi, theo người ta xuất gia làm hòa thượng rồi.
Ứng Ưng kể chuyện gặp Xá La cùng Như Ý nói với hai người, về phần mình bỗng nhiên lĩnh ngộ kinh nghiệm của Đại Tiểu Chư Thiên Ấn Pháp cũng nói thẳng ra, làm Hứa Lý hâm mộ tới vò đầu bứt tai, một chút khí chất nho nhã cũng không thấy.
Trần Thất cũng kinh ngạc, tuy rằng hắn cũng đã từng tu luyện công pháp của Phật môn, kinh văn "Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh", hay là hắn tặng cho Ứng Ưng và Hứa Lý.
Nhưng Trần Thất hiểu được Kim Cương Tam Muội Pháp và Bộ Bộ Sinh Liên Thần Túc Thông, bản thân chưa từng tu thành loại tiểu thần thông của Phân môn như Đại Tiểu Chư Thiên Ấn Pháp.
Trần Thất có chút tò mò hỏi Ứng Ưng pháp lực của tiểu môn thần thông này như thế nào, Ứng Ưng một mặt gia tăng biểu cảm, một mặt giải thích nói:
- Đại Tiểu Chư Thiên Ấn Pháp này hẳn là một pháp võ song tu tuyệt kỹ của Phật môn, sau khi ta lĩnh ngộ liền phát hiện mình đồng thời mở ra Phật môn tị thức, hít thở một cái thì nuốt hấp linh khí trời đất so với trước kia mạnh hơn hai ba mươi lần.
Bằng độc môn ấn pháp này ta có thể điều khiển được vật trên không trung, bách bộ thần quyền vân vân.
Hứa Lý hâm mộ không thôi, kêu lên:
- Ta cũng phải đi tu luyện "Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh", Thất thiếu mau chỉ bảo ta.
Trần Thất lắc đầu, có chút cười khổ nói:
- "Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh" này bản thân ta cũng không tu luyện được, sao có thể chỉ cho Hứa Lý công tử được? Chính ta tu luyện cũng không phải môn Phật môn kinh văn này, tuy rằng có chút kinh nghiệm đại khái, cũng sợ rằng không phong phú bằng Ứng thiếu, chúng ta vẫn nên nghiêm túc truy hỏi, làm cho đại hòa thượng Ứng Ưng nhanh chóng nói ra Phật môn yêu pháp đã lĩnh ngộ thôi.
Hứa Lý liên thanh kêu quái dị, mười phần đồng ý với ý kiến của Trần Thất, ba người cười đùa một phen, liền cùng tiến đến tiểu lâu mà Ứng Ưng vừa mới xây khoanh chân ngồi xuống, tự đem kinh nghiệm tu hành của mình nói thẳng ra.
Ứng Ưng đã sớm coi Trần Thất và Hứa Lý như huynh đệ trong nhà cho nên một chút cũng không giấu diếm.
Trần Thất dù sao cũng từng luyện qua Thái Thượng Hóa Long quyết cùng tâm pháp Hỏa Nha Trận, nên chỉ nghe trong chốc lát đã biết loại kinh nghiệm này không thể phục chế, lĩnh ngộ tiểu thần thông của Phật môn, cách của mỗi người đều không giống nhau, chính mình cũng không có cách nào theo Ứng Ưng học Đại Tiểu Chư Thiên Ấn Pháp, cân nhắc một lúc liền tự bỏ qua.
Hứa Lý lại khác, hắn cẩn thận hỏi qua kinh nghiệm tu hành của Trần Thất cùng Ứng Ưng, liền bắt đầu trầm tư kinh văn của "Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh".
Tới nay Ứng Ưng đã đi trước một bước mở ra Phật môn tị thức, luyện được tiểu thần thông của Phật môn Đại Tiểu Chư Thiên Ấn Pháp, đồng thời cũng có một phân môn chân khí pháp lực, tế luyện ba mươi sáu Tử ngọc giản, khiến cho Hứa Lý thập phần không phục, cũng muốn nhanh chóng tu luyện ra thành quả.
Trần Thất cùng Ứng Ưng thấy Hứa Lý cố gắng như vậy cũng không muốn quấy rầy hắn, sau khi Hứa Lý bắt đầu cân nhắc tu luyện kinh văn "Đại Nhạc Kim Cương Bất Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh" hai người cũng tự mình tu luyện.
Ứng Ưng mở ra Tị thức của Phật môn, chính là môn cổ quái nhất, sau khi mở ra là có thể phân biệt các mùi, khống chế tất cả các khí tức của trời đất.
Hô hấp của người bình thường hít thở không khí từ trong ra ngoài bằng lực của phổi, hít vào khí sạch quay vòng trong thân, sau đó thở ra khí độc, cũng không chia được khí sạch khí độc, luôn luôn có nhiều hao tổn.
Nhưng sau khi luyện Phật môn tị thức, Ứng Ưng có thể phân biệt trong một ngụm thiên khí hít vào có bao nhiêu tạp khí không cần, có bao nhiêu khí độc tai hại, có bao nhiêu thanh linh khí.
Có thể hít thanh linh khí vào trong, còn lại tạp khí cùng độc khí thì không nhận lấy.
Hiệu suất hít thở nguyên khí trời đất so với những võ giả tầm thường hay tiên đạo tu sĩ khác đều nhanh hơn gấp hai ba mươi lần.
Tu luyện thành công tất nhiên là làm ít được nhiều, tiến cảnh nhanh chóng.
Ứng Ưng chỉ phun nạp trong chốc lát liền cảm thấy Thiết Cốt Công của mình tu luyện không lâu đã thăng cấp, lại tự chậm rãi nảy mầm, sức mạnh toàn thân tràn trề, thong thả mà kiên định thúc đẩy cánh cửa công lực hướng về phía tầng cao.
Trong lòng Ứng Ưng rất vui mừng, liền lập tức toàn tâm toàn ý ngồi xuống luyện khí.
Kinh văn Phật môn khi luyện vô cùng hư vô mờ mịt, Ứng Ưng và Hứa Lý càng thích hơn, có thể từng bước từng bước lĩnh hội một phần Thiết Cốt Công.
Đệ tử Phật môn tu luyện từ trước tới nay không giống đệ tử đạo môn bình thường có đường lối để theo, chỉ có thể trong vô số lần thiền định, khổ tu, tụng kinh ngẫu nhiên mà hiểu được, liền