Mỹ nhân mãng xà này vừa mới tự đề thăng khí thế thì bỗng có một đạo kim quang bay lên phủ xuống trên đầu nàng, đem nàng trấn áp ở bên dưới.
Đạo kim quang kia thu lại hóa thành một tòa bảo tháp nho nhỏ phát sáng rực rỡ, tuy không cao quá ba tấc thế nhưng lại có một loại uy nghiêm mơ hồ.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hứa Lý cùng Ứng Ưng đứng dậy, mỗi người đều tự luyện mười lần Thiết Cốt Quyền pháp, ăn xong bữa sáng, tiến vào Kim Cương Tháp tu luyện mới phát hiện bên trong tòa Kim Cương Tháp này có thêm một con xà yêu.
Mỹ nhân mãng xà này dài mấy trượng, vảy giáp toàn thân đen như mực, còn lẫn một chút đốm trắng, thoạt nhìn vô cùng hung mãnh, đặc biệt là phần đầu của mỹ nhân mãng xà vừa nhìn liền giống như là muốn nhào lên giết người.
Hai người kia vừa thấy mỹ nhân mãng xà liền liên thanh gọi Trần Thất.
Trần Thất cười tủm tỉm đi vào Kim Cương Tháp.
Tu vi của mỹ nhân mãng xà này chẳng qua mới đến luyện khí nhập khiếu, ngay cả cơ thể còn chưa thể biến thành thân người, loại tiểu yêu quái này hắn cũng chẳng thèm để vào mắt.
Đêm qua Trần Thất đến cả thân thể cũng lười không thèm động đậy, chỉ thả Kim Cương Tháp ra thu yêu quái này.
Lúc này hắn cũng chẳng thèm nhìn nhiều đến mỹ nhân mãng xà đang phát uy kia, nói với Hứa Lý:
- Hứa thiếu, ngươi luôn muốn tu luyện thành chân khí, thế nhưng lúc mới tu thành chân khí cũng chẳng có bao nhiêu pháp lực có thể dùng, tu luyện pháp thuật cũng cần rất nhiều thời gian và công sức.
Chi bằng ta dạy cho ngươi một loại pháp môn có thể tế luyện mỹ nhân mãng xà này thành pháp khí.
Trần Thất thuận tay lấy ra một cuốn kinh văn, Hứa Lý giơ tay nhận lấy nhìn một hồi lâu, sắc mặt dần dần thay đổi, mở miệng hỏi:
- Quyển kinh văn này của Thất thiếu là từ đâu tới? Không biết đã từng tu luyện chưa?
Trần Thất lười nhác nói:
- Cuốn Hòa Sơn Kinh này là do ta lấy được từ một kẻ bàng môn tà đạo, hắn đến gây chuyện với ta, bị ta gi.ết ch.ết, vì vậy lấy được vật ấy cùng một ít pháp khí tà môn.
Loại pháp thuật này đối với ta mà nói không cần tu luyện, chỉ cần nhìn một cái là đã hiểu rồi.
Hứa Lý lúc này mới thở phào một hơi, nghiêm túc nói:
- E rằng Thất thiếu cảm thấy ta bảo thủ, thế nhưng là loại pháp thuật như này Hứa Lý ta tuyệt đối sẽ không tu luyện.
Loại pháp khí này ta cũng không muốn chạm vào.
Ý tốt của Thất thiếu Hứa Lý xin nhận, thế nhưng ta vẫn không thể không từ chối…
Nói tới đây Hứa Lý cũng cảm thấy có chút khó có thể nói tiếp, hắn cũng biết Trần Thất có ý tốt, thế nhưng đạo tâm hắn tu luyện bao dung như trời biển, đạo pháp của Hòa Sơn Kinh và đạo tâm của hắn thật sự là hoàn toàn trái ngược nhau, căn bản là không thể nào tiếp thu nổi.
Ứng Ưng thấy thế liền giảng hòa, nói:
- Không biết là kinh thư gì mà khiến cho Hứa thiếu có phản ứng như vậy, đem ra cho ta xem một chút.
Ứng Ưng nhìn vài lần cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, chẳng qua hắn nghĩ một chút nói:
- Những pháp thuật này tuy là tà môn, thế nhưng nếu chỉ dùng để tế luyện một chút yêu ma quỷ quái hoặc mấy kẻ xấu chuyên hại người thì cũng không có gì phải đắn đo cả, con xà yêu này xem ra cũng không phải nhân vật tốt lành gì, nói không chừng đêm qua còn muốn thịt luôn chúng ta, tế luyện nó thành pháp khí có gì không tốt chứ?
Trần Thất cười ha ha, nói:
- Tuy rằng ta tán thành cách nói của Ứng thiếu, nhưng cũng hiểu lý do Hứa thiếu từ chối.
Chẳng qua…
Trần Thất hơi hơi trầm ngâm, suy tư một lúc lâu bỗng nhiên nói:
- Hứa thiếu đầu tiên là từ chối Tử ngọc giản, sau đó lại không muốn động vào pháp khí của Hòa Sơn Đạo, chỉ sợ từ nơi sâu xa nói không chừng là có cơ duyên nào đó.
Vốn dĩ Hứa Lý sau khi tu luyện hiện tại so với Ứng Ưng liền có chút khó chịu, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài, lần này từ chối ý tốt của Trần Thất, tuy rằng là do đạo tâm hắn tôi luyện xác thực không thể tiếp thu, thế nhưng vẫn có chút áy náy, cảm thấy bản thân đang phụ ý tốt của Trần Thất, còn hơi hơi có vẻ nghi ngờ huynh đệ tốt.
Thế nhưng nghe câu kia của Trần Thất làm hắn lại vững lòng tin, cười ha ha nói:
- Đương nhiên là vậy, bản thiếu gia được trời đất chiếu cố, trên người lại mang đại khí vận, sau này thành đạo làm Tổ có lẽ là tất nhiên.
Còn chưa chờ Hứa Lý nói khoác xong, mỹ nhân mãng xà kia đột nhiên kêu to một tiếng, cắt ngang lời nói của vị Hứa đại thiếu gia này.
Hứa Lý lúc này có chút tức giận, xúi giục Ứng Ưng, nói:
- Con yêu xà này cũng quá không nể mặt huynh đệ ta, nhanh luyện hóa ả đi, xem ả còn dám hung dữ nữa không.
Trần Thất mỉm cười nói với Ứng Ưng:
- Pháp thuật lợi hại nhất trong Hòa Sơn Kinh, xếp thứ hai là Độc Yêu Lâu, xếp hạng đầu là Thất Sát Nguyên Thần.
Thất Sát Nguyên Thần sở dĩ xếp thứ nhất là bởi vì có thể độn ra hồn phách của bản thân, có hiệu quả giữ mệnh, vì vậy nên mới vượt qua Độc Yêu Lâu xếp ở vị trí đầu tiên, chứ thực ra uy lực cũng không quá cao minh.
Nếu Ứng thiếu đã muốn tế luyện con yêu xà này thì chọn một trong hai loại đi.
Ứng Ưng gật đầu, đưa tay khẽ chỉ liền có một đạo cầu vồng màu tím bay ra, lập tức chặt đầu của mỹ nhân mãng xà.
Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo tương đối thô sơ, tuy hắn chỉ mới luyện thông Tị thức, luyện thành mấy pháp lực Phật môn, thế nhưng đã có thể đủ sức chống đỡ cho hắn tu tập môn pháp thuật này.
Ứng Ưng lẩm bẩm, giơ tay lên liền xuất ra một cái ấn quyết đánh vào trên thân và đầu của mỹ nhân mãng xà đang liều mạng giãy giụa kia.
Thông thường thì mạng của loài rắn khá là dai, cho dù coi như là bị chặt đứt thì trong chốc lát cũng chưa chết ngay được, huống hồ mỹ nhân mãng xà này còn có xuất thân đặc biệt, lại đã tu thành yêu thân, cho dù bị chặt đứt đầu cũng vẫn còn một chút hơi tàn.
Lúc này trong lòng mỹ nhân mãng xà cũng rất hối hận.
Vốn dĩ lần này nàng đi theo một vị Yêu Vương đến đây, bởi vì chuyện động phủ của thượng cổ tiên nhân nên vị Yêu Vương kia từng ra lệnh cấm với thuộc hạ.
Thế nhưng nàng ỷ rằng tỷ tỷ mình là ái phi của Yêu Vương nên không thèm để ý lệnh cấm, tự ý một mình ra ngoài kiếm ăn.
Nàng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải kẻ ngoan độc như Trần Thất, chính mình còn chưa kịp ra tay đã bị người ta trấn áp, lúc này còn nghe được tên tiểu tử mặt đen kia muốn luyện mình thành pháp khí, trong lòng cực kì hoảng sợ.
Chẳng qua Kim Cương Tháp vốn dĩ là pháp khí Phật môn, là pháp khí chuyên dùng để trấn áp yêu quái, mà đạo hạnh của nàng nông cạn nên đã nhanh chóng bị trấn áp đến tiếng người cũng không nói ra được, lúc này muốn cầu xin tha thứ cũng không làm được.
Ứng Ưng liên tục đánh ra hai mươi ba đạo bùa chú, những bùa chú này dần dần hóa thành pháp lực giam cầm tinh hồn của mỹ nhân mãng xà, đem nó vây ở trong đầu lâu.
Mỹ nhân mãng xà này dần dần mất đi ý thức của bản thân, bỗng nhiên mở cái miệng khổng lồ ra điên cuồng nuốt thân rắn của mình vào.
Tuy Hứa Lý