Dựa theo pháp môn trên Hòa Sơn Kinh, Trần Thất lấy máu từ trên đầu ngón tay, đầu tiên vẽ ba nét huyết phù trên Hỗn Thiên Phiên, chờ một chút không cảm thấy khó chịu, lúc này mới dùng máu ở ngón giữa tiếp tục vẽ.
Ở trên Lục Đạo Hắc Tác Tầm và Huyền Âm Diệt Quỷ đều có vẽ những huyết phù.
Còn về phần Định Hồn Phù thì cũng không cần tế luyện, mấy lá bùa này phẩm cấp không cao, người bình thường cũng có thể dùng.
Sau khi tế luyện xong mấy loại pháp khí này, Trần Thất cũng ngứa tay, liền muốn tìm một thứ gì đó để thử.
Hắn nhìn quanh phòng kho, nhắm ngay một chiếc rương gỗ to nhất nặng nhất, thuận tay chỉ một cái, Lục Đạo Hắc Tác lập tức hóa thành sáu làn hắc khí bay ra, chỉ vòng một cái là đã trói chặt chiếc rương gỗ.
Chiếc rương gỗ này cũng vô cùng rắn chắc nhưng sau khi bị Lục Đạo Hắc Tác trói thì bỗng phát ra tiếng răng rắc, chia năm xẻ bảy, vỡ tan ra.
Trần Thất vội vàng vẫy tay một cái thu hồi Lục Đạo Hắc Tác lại, trong lòng vui mừng thầm nghĩ: “Lục Đạo Hắc Tác này quả là xứng đáng xếp hạng ba trong Hòa Sơn Kinh, quả nhiên có chút uy lực.
Chiếc rương dày như vậy, cho dù là đao phủ ở vương gia, cũng phải chặt vài lần, vậy mà Lục Đạo Hắc Tác chỉ cần trói một cái là vỡ vụn.
Lục Đạo Hắc Tác này chính là hung khí giết người, lấy mạng ma đầu, tuy rằng ta đây xuất thân là sơn tặc nhưng cũng phải nhớ chỉ dùng một phần nhỏ của thủ đoạn ác độc này thôi."
Trần Thất nghĩ như vậy, cũng không phải bởi vì có lòng tốt gì, mà là hắn làm sơn tặc từ nhỏ, biết được phàm là đại ác tặc nổi tiếng, cây to đón gió, hội nghị thường kỳ lúc nào cũng có thiếu hiệp, võ lâm hào kiệt đi công phạt.
Thường thường cũng bởi vì làm cướp quá kiêu ngạo, sau khi bị đánh bại sẽ bị người người phỉ nhổ nhằm trừng trị cái ác tuyên dương cái thiện.
Lục Đạo Hắc Tác ở trong bảng xếp hạng của Hòa Sơn Kinh chỉ đứng sau Thất Sát nguyên thần hạng nhất và hạng hai Độc Lâu Yêu, khả năng âm hiểm độc ác chắc chắn có thể tưởng tượng được.
Trần Thất cũng không muốn dùng tới tà môn pháp khí, một chiêu gi.ết ch.ết sáu người, trở thành mục tiêu phải g.iết ch.ết của nhiều hào kiệt và thiếu hiệp.
Hắn nghĩ đến việc luyện các pháp thuật trong Hòa Sơn Kinh, những binh lính bình thường thì không sợ, chỉ sợ những đại công tử thế gia, trong nhà chắc chắn có bảo bối truyền lại, hoặc là dùng giá cao mua lại được pháp khí của tiên nhân, nói không chừng có thể khắc chế pháp thuật của Hòa Sơn Kinh.
Cho nên Trần Thất vẫn chưa hành động liều lĩnh bởi vì hắn chưa có bảo bối nào như thế.
Thử Lục Đạo Hắc Tác xong, Trần Thất liền đổi qua Hỗn Thiên Phiên.
Hỗn Thiên Phiên này đứng thứ mười bốn trong Hòa Sơn Kinh, thế nhưng nó cần phải có đồ hiến tế vô cùng tàn độc, cần phải giết rất nhiều sinh linh, thậm chí có loại còn cần 666 đôi đồng nam đồng nữ hiến tế, thật làm cho người ta run sợ.
Chuyện này dù cho Trần Thất có xuất thân là sơn tặc giết người như ngóe cũng không thể xuống tay được
Trần Thất đã sớm xem qua Hỗn Thiên Phiên này, cũng không được tế bằng đồng nam đồng nữ, nguyên chủ dùng mãnh thú từ trong rừng sâu, vì vậy trên người nó có chứa bạo khí vô cùng nồng nặc.
Những mãnh thú này lúc còn sống độc bá sơn lâm, giết hại biết bao sinh mạng, không có con nào là chưa từng ăn heo, dê, bò, nai, chim bay cá nhảy, cho nên mới hung uy bốn phía như vậy.
Trần Thất làm theo phương pháp của Hoa Sơn Kinh, Hỗn Thiên Phiên ngay lập tức rũ xuống, hắc khí lúc ẩn lúc hiện, chuyển động theo ý hắn, linh hoạt giống như hai cánh tay, điều khiển dễ dàng.
Lúc nãy, Lục Đạo Hắc Tác cắn nát chiếc rương gỗ, rất nhiều hàng hóa rơi ra, Trần Thất thao túng Hỗn Thiên Phiên, điều khiển mười dòng hắc khí bao lấy tất cả hàng hóa trong khố phòng bay lung tung vô cùng thú vị.
Sau khi dùng thử hai pháp khí này, Trần Thất đem Định Hồn Phù cùng Huyền Âm Diệt Quỷ Phù múa may một phen, chỉ là hai loại bùa này chỉ có tác dụng với người sống, nơi đây cũng không người nào cả, nên không dùng thử được.
Huống hồ chỉ cần Định Hồn Phù thôi cũng được, vì công dụng của nó có thể định trụ người khác để đối phương không thể di chuyển, còn Huyền Âm Diệt Quỷ Phù lại muốn trảm sát hồn phách, Trần Thất không có lý do gì thì cũng không muốn phải giết người.
Cuối cùng Trần Thất run run người, cùng thu hồi Lục Đạo Hắc Tác, Huyền Âm Diệt Quỷ Phù, Hỗn Thiên Phiên, Định Hồn Phù vào Túi Ngũ Âm, trong lòng cảm thấy mạnh hơn rất nhiều.
Từ nhỏ hắn đã sống ở sơn trại Thiên Mã, lúc rảnh rỗi cũng thường tới nghe tám nhảm, trong đó nói người tu tiên vô cùng thần kỳ, có thể trường sinh bất lão, cưỡi mây đạp gió, đi đến bất kỳ đâu cũng không ai phát hiện, giỏi dùng các loại pháp thuật thần kỳ.
Có kẻ chỉ cần chỉ tay vào một người người đó lập tức tự hôn mê, sau đó tùy ý mà cướp lấy tiền tài.
Lại có người đến quán trọ để ngủ, ăn vài cái bánh bao có hương vị quái dị.
Sáng sớm ngủ dậy lại biến thành một con lừa đực, bị bán qua tay hơn mười người, khó khăn lắm mới gặp được kỳ nhân, cuối cùng gỡ bỏ được kiếp súc sinh.
Còn có kẻ nửa đêm trở về nhà nghe được có người đang gọi to tên mình, ngày hôm sau liền đột tử.
Đủ loại chuyện hoang đường, thật thật giả giả.
Trần Thất nghe được rất nhiều điều thú vị, nhưng có rất nhiều chuyện, hắn cũng không thật sự tin lắm.
Trần Thất nghĩ ngợi, nếu như mình có pháp thuật, dễ dàng thu hoạch được vô số tiền bạc, thì vì sao vẫn còn lạc lõng một mình nơi hoang vu giống như cô hồn dã quỷ? Bày đặt không muốn hưởng lạc, mỗi ngày cân nhắc hại người, không phiền sao?
Lúc này biết được vài loại pháp khí Hòa Sơn Đạo, cũng được coi như là "Cao nhân " biết chút ít pháp thuật rồi, tâm tư của Trần Thất lại biến đổi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: " Pháp thuật của Hòa Sơn Kinh, mặc dù đa số đều phải mượn lực lượng từ những pháp khí này mới có thể sử dụng.
Những thứ pháp khí này không cái nào mà không phải hại người, hại sinh linh để tế luyện ra được.
Xem ra cái truyền thuyết cố lão này, cũng không hoàn toàn là giả.
Chỉ là không biết, trên đời này có loại pháp thuật nào không cần hại người mà vẫn có thể tu luyện được hay không."
Dù sao Trần Thất cũng chỉ là một tên tiểu tặc trong núi, cũng chưa từng tiếp xúc với tiên đạo.
Trong tay hắn cũng chỉ có Hòa Sơn Kinh, những đạo nhân mà hắn gặp cho tới bây giờ cũng chỉ có Tiêu Bình Nam, mà mới gặp thì đã ngã xuống, phong lưu đạo nhân trong phủ đệ của phủ lệnh Phàn Dương kia, rồi còn Thái thượng trưởng lão Vương Trường Sinh.
Tiêu Bình Nam thì chưa từng hiển lộ pháp thuật, thế nhưng thầy trò Vương Trường Sinh lại luôn tỏ vẻ mình chính là