Trần Thất đưa tay lên che nắng, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một thiếu niên áo trắng chân đạp hoa sen trắng, quanh thân từng đám mây lành bay giữa không trung, giống như rất nhàn nhã.
Tiểu tặc chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy người này rất quen thuộc, đang định bước tới gần thì một bàn tay to làm từ vàng ròng đột nhiên từ trong vách đá dựng đứng hiện ra, mạnh mẽ đánh vỡ một mảnh nham thạch cứng rắn.
Trở tay không kịp liền có một thần tướng thân cao hai mươi trượng, toàn thân mặc giáp vàng thoát ra từ vách núi, trong tay cầm một cây rìu chiến dài.
Võ tướng giáp vàng vô cùng cao lớn này vừa tự thoát khỏi vòng vây đã quát một tiếng, từ trong vách núi đá dựng đứng lại có một con sói vàng như thể toàn thân mặc chiến giáp vàng, cả thân tựa như được đúc từ vàng bay ra.
Vị võ tướng này bước lên vật cưỡi, một tay nâng rìu đánh về phía thiếu niên áo trắng kia.
Thiếu niên áo trắng không chút hoảng sợ, dường như hoàn toàn không nhìn thấy võ tướng giáp vàng kia, lại như chưa từng phát hiện lưỡi rìu lớn đang nhằm thẳng vào hắn.
Võ tướng giáp vàng dùng một rìu chém vỡ thiếu niên áo trắng cùng đóa sen trắng dưới chân hắn, nhưng ánh rìu lướt qua, thiếu niên áo trắng cùng hoa sen dưới chân liền giống như ánh trăng trong nước, gợn sóng đi qua lại phục hồi như cũ.
Võ tướng giáp vàng một rìu lại một rìu đánh xuống, nhưng thiếu niên áo trắng vẫn không phát hiện, vẫn đạp sen mà bay, không nhanh không chậm.
Võ tướng giáp vàng truy đuổi theo một hồi, gặp phải thiếu niên áo trắng giết không chết thì thản nhiên thét dài một tiếng, trên bầu trời lập tức xuất hiện một đám hỏa nha đông nghìn nghịt, những con hỏa nha này lợi hại hơn so với loại mà Trần Thất đang nuôi dưỡng, không biết có mấy vạn con, trên thân đều lộ ra Thái Dương Chân Hỏa, vừa xuất hiện liền che mất mặt trời.
Nội tâm Trần Thất khẽ động, ngón tay vừa chỉ đám Hỏa Nha kia bỗng nhiên không nghe theo sự sai khiến của võ tướng nữa mà vây xung quanh Trần Thất, lại đưa tay chỉ thì hoa sen dưới chân thiếu niên áo trắng kia cũng bay xuống dưới chân hắn.
Thiếu niên áo trắng kia bừng tỉnh không nhận ra, thời khắc thân thể hạ xuống vẫn giữ nguyên dáng vẻ tao nhã, một chút biểu cảm cũng không thấy.
"Từng nhành cây ngọn cỏ, hết thảy sinh linh bên trong đạo cảnh này đều là ý nghĩ trong đầu ta biến thành, ở trong đây ta chính là người thống trị thần minh, chỉ cần ta muốn là có thể tùy ý làm bậy, chỉ là...!chỉ khi ta kiềm chế được tất thảy ý nghĩ hỗn tạp trong đầu, vạn suy nghĩ quy về một ý nghĩ thì mới có thể đột phá đạo tâm sơ cảnh, bước lên trên cao một tầng."
Sau khi Trần Thất lĩnh hội được bản lĩnh của hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo cùng Đồ Ma Quân thì rất mong muốn có thể đột phá cảnh giới trước mắt, chỉ là muốn cảm ứng được cửa này, nhưng cho tới hiện tại vẫn là hư vô mờ mịt, không thể nào bắt tay vào làm, hắn lúc này mới vào trong đạo cảnh để tìm cách.
Trong thức hải của Trần Thất biến thành một ngọn linh sơn đạo tâm, dưới sự kiểm soát của hắn dần dần sinh ra biến hóa.
Trong đạo cảnh Trần Thất là một con vượn già, nhưng sau khi đoạt hỏa nha của võ tướng giáp vàng và hoa sen trắng của thiếu niên áo trắng, hắn dần dần thi triển được rất nhiều thần thông, cố tình ở trong ngọn linh sơn đạo hạnh biến thành này làm bậy.
Không qua mấy năm, vượn già đã thống nhất toàn bộ ngọn núi, ngay lúc hắn muốn thống nhất ý chí của tất cả sinh linh trong linh sơn làm một thì ngoài linh sơn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thiên ma không ngừng tấn công.
Không biết qua bao lâu, Trần Thất đột nhiên tỉnh lại, theo thức hải trong đạo cảnh thoát ra, trán hắn đầy mồ hôi, thầm nghĩ: "Mờ mờ mịt mịt rơi vào trung tâm ảo mộng lại không thể tự kiềm chế, xem ra pháp môn tứ đạo cảnh này, tuy rằng không tu đạo pháp, không rèn luyện thân thể nhưng vẫn nguy hiểm như nhau, một khi lạc hướng liền không có đường quay trở lại."
Trần Thất vừa thoát ra từ trong thức hải đạo cảnh liền gặp Hứa Lý cùng Ứng Ưng tụ họp lại đây, ánh mắt lo lắng, hắn thấp giọng vừa hỏi, mới biết rằng chính mình vậy mà đã tĩnh tọa ba ngày liền, ngay cả hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo cũng đã tới hỏi mấy lần.
Một phen tôi luyện đạo tâm này của Trần Thất cũng không phải không có tiến cảnh, tuy rằng vẫn không thể lĩnh ngộ điểm thần bí của đột phá luyện khí cảm ứng, nhưng pháp lực tự mình vận chuyển quanh thân lại có vẻ như thành thục như ý, một thân pháp lực chẳng những khôi phục lại như cũ mà còn mơ hồ tăng thêm vài phần.
Hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo cùng lão ma đầu Đồ Ma Quân thấy Trần Thất ở thời điểm quan trọng này mà vẫn ung dung tu luyện cũng không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão thấy hắn tu luyện cần cù như thế cũng không khỏi âm thầm vui mừng, đã định âm thầm xuống tay, đều hy vọng Trần Thất sớm đi tìm cái chết.
Lão ma đầu Đồ Ma Quân này thế mà nảy ra ý tưởng, thầm nghĩ: "Thiếu niên trẻ tuổi như thế này, tương lai nói không chừng chính là nhân vật quan trọng trong phái Thanh Thành, hắn nói có thể mời An Thạch Thanh đến luyện đan, thật ra cũng không phải không có khả năng.
May mà ta nhất thời nảy lòng tham, cùng với hai trưởng lão của Đào Hoa giáo liên thủ, bằng không cho dù có được Bích Ngọc Liên Hoa ngàn năm, với thủ pháp luyện đan của ta cũng chưa chắc có thể luyện ra Đại Khô Vinh Đan."
Nhóm người Trần Thất chiếm một ngọn núi lẻ loi.
Sáu đại yêu vương cũng dùng độn quang hợp thành một chỗ, hình thành áng mây đủ màu sắc, sáu đại yêu vương là Vạn Pháp Yêu Vương, Bạch Mi Thần, Hoa Liễu Ma, Bạch Hạc Đồng Tử, Tiên Viên Lão Tổ, Ngũ Thông Ma Quân đều tự mình mang theo không ít thuộc hạ, thậm chí phần lớn còn dẫn theo thê thiếp, bọn họ không giống như bên Trần Thất yên tĩnh mà ở trên vân quang ngày ngày khách khứa tiệc rượu, say sưa hát hò, không biết đùa giỡn có bao nhiêu vui vẻ, cũng tới sáu bảy lần mở ra đại hội.
Người nghe tin tức tìm đến, muốn thẩm tra động phủ cổ tiên nhân, ít nhất có ba bốn trăm người, chia làm bốn năm mươi tốp.
Nhưng ngoại trừ Trần Thất và sáu đại yêu vương thì chỉ có hai đạo sĩ vô danh là luyện thành cương khí, còn lại nếu không phải là bàng môn tán tu thì chính là một ít hảo hán giang hồ, võ giả nổi tiếng.
Hai đạo sĩ vô danh luyện thành cương khí kia cũng không biết ẩn thân nơi nào, mỗi ngày chỉ ở lúc giữa trưa đều tự khống chế một thanh phi kiếm, ở trên không hồ Sấu tuần tra một vòng, thời gian còn lại cũng không biết đi đâu.
Hứa Lý cùng với Ứng Ưng cũng là người có tâm