Loại hành vi trắng trợn này của Trần Thất làm cho Vạn Phương vừa thẹn, giận, lại có chút đắc ý, tạm thời không biết từ chối tốt hơn hay là đồng ý tốt hơn.
Mạc Khinh Văn và những sư tỷ sư muội khác ở La Phù đã sớm “cảm thấy” Trần Thất đối với Vạn Phương là “Loại tình cảm độc nhất.” Hơn nữa Trần Thất vẫn luôn vừa tới là lại biểu hiện có chút không tầm thường, các nàng đều khá là vui khi thấy vậy, thậm chí còn có chút ghen tị.
Phải biết rằng Trần Thất chính là đệ tử đại môn phái cấp bậc Tam phái Lục đạo so với sư trưởng La Phù thất chân của các nàng còn cao siêu hơn không biết bao nhiêu lần.
Có thể nịnh bợ được đệ tử của môn phái như vậy, lợi ích đối với tu hành của các nàng quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa lần này nếu không có Trần Thất thì các nàng căn bản ngay cả tòa động phủ của tiên nhân thượng cổ cũng không thể vào được, rất nhiều linh dược kia cũng không có được, chớ nói gì tới việc có thể tiến vào trung tâm của tòa động phủ tìm bảo vật.
Chẳng những La Phù ngũ nữ như thế mà ngay cả Vạn Kỳ thấy thế cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng, nghĩ thầm: “Vị Thất công tử này quả nhiên coi trọng muội tử nhà ta, đây chính là chuyện tốt ngàn năm có một, ta cần phải giúp một phen.”
Hắn lập tức bày ra tư thế huynh trưởng nói:
- Thất công tử cần gì phải như thế, công tử giúp huynh muội chúng ta một việc lớn như vậy, có yêu cầu gì chẳng lẽ huynh muội chúng ta còn có thể từ chối hay sao?
Nói xong, Vạn Kỳ đưa mắt liếc muội tử nhà mình một cái, Vạn Phương có chút bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý:
- Ta nào có số phận gì, Thất công tử nguyện ý đi chung với ta, Vạn Phương cầu còn không được.
Trần Thất lập tức chớp cơ hội, chỉ vào một tòa cung điện ở phía xa:
- Trước tiên chúng ta đi qua bên kia là được, ta thấy tòa cung điện đó có ánh sáng, nói không chừng có bảo vật gì đặc biệt.
Vạn Phương hết cách chỉ có thể lườm các tỷ muội nhà mình một cái, lại không phục mà hung hăng trừng mắt với Vạn Kỳ, lúc này mới duyên dáng đi theo Trần Thất.
Nói đến thì Vạn Phương cũng không ghét Trần Thất, muốn nói thích thì cũng chưa nói tới, nhiều nhất chỉ là hơi có chút thiện cảm, nhiều thêm mấy phần ngưỡng mộ đối với đệ tử môn phái lớn và khâm phục đối với người có đạo pháp cao thâm.
Nhưng nỗi lòng nữ nhân vốn phức tạp, Trần Thất nếu như làm tốt, chuyển mấy phần thiện cảm, ngưỡng mộ, khâm phục này thành tình cảm riêng tư giữa hai người thì cũng không phải là không có khả năng.
Trần Thất mặc dù không thành thục tuyệt học tán gái, nhưng sau khi hắn học mấy loại đạo thuật thượng cổ xong thì gan càng to hơn một chút, cứ tiến thẳng không lùi bước, đạo tâm dũng mãnh dám nghĩ dám làm.
Thành cái gọi là lĩnh ngộ thấu hiểu hoàn toàn thì vạn pháp đều cùng một đạo lý.
Trần Thất làm như vậy ngược lại cũng ngầm hợp một đạo lý huyền diệu khó giải thích nào đó, ở trong lòng Vạn Phương giữ lại một ấn tượng càng thêm sâu sắc, chỉ là Vạn Phương tạm thời còn không biết chuyển loại ấn tượng sâu sắc này thành thiện cảm hay là thành ác cảm.
Trần Thất có ba trang sách vàng ở trên người, lại có Kim Cương Tháp, Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh ở trong tay, đối với đạo pháp, pháp khí đều không để trong lòng.
Ngược lại đối với Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm trong truyền thuyết lại có mấy phần hứng thú, hắn âm thầm hỏi qua con cóc vàng nhỏ khí linh của Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh kia.
Con cóc nhỏ này không biết gì về Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm cả, cũng không quen thuộc bên trong tiên phủ, trái lại là Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh mà nó quản trừ dược lại tồn trữ đồng thời duy trì dược tính, còn cất giữ mấy chục đan phương, nghe thấy Trần Thất hỏi thăm liền chủ động dâng lên.
Trần Thất nghe được là một số đan phương, trong lòng liền có mấy phần không kiên nhẫn, nghĩ thầm: “Nếu có tiên đan thành phẩm thì còn được, loại đan phương này đưa cho ta có thể có tác dụng gì, ta chẳng biết gì về luyện đan, cho dù có đan phương tuyệt phẩm, vô số linh dược cũng chẳng qua là phí phạm của trời mà thôi, còn không bằng ăn sống.”
Con cóc vàng này vốn đợi lấy lòng chủ nhân, nó thấy Trần Thất hỏi hai câu về chuyện đan phương, liền không còn quan tâm lắm.
Biết vị chủ nhân này không có hứng thú với đan phương liền cẩn thận suy nghĩ, lục lại trí nhớ của mình, có thể có chút giá trị đều lật tới lật lui mấy lần.
Lúc này bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Trần Thất: “Chủ nhân đã không có hứng thú gì với đan phương thì không biết có suy nghĩ gì tới ngoại đan không?”
Trần Thất sững sờ một lúc, âm thầm hỏi: “Ngoại đan là thứ gì? Có công hiệu gì?” Trần Thất nói chuyện với cóc vàng nhỏ này đều dùng một luồng suy nghĩ, Vạn Phương vẫn luôn đi theo sau lưng hắn cũng không thể nghe thấy được.
Vạn Phương chỉ cảm thấy Trần Thất đi có chút không để ý, vốn định muốn nói rõ ràng với hắn, thấy tên tiểu tử này có thái độ như thế lập tức có chút tức giận, liền không để ý tới hắn nữa, trái lại làm cho Trần Thất có thể nói chuyện thong dong với con cóc vàng nhỏ.
“Ngoại đan chính là một loại tiên đan ở giữa đan dược và pháp khí, nghe đồn là pháp môn của một vị luyện đan tông sư thượng cổ sáng tạo.
Cảm ứng chính là cửa ải khó khăn đứng đầu của luyện khí tầng chín, đan thành chính là ải khó khăn thứ hai.
Muốn luyện thành kim đan còn khó hơn đột phá cảm ứng gấp mười lần, trăm lần.
Hiện nay trong thiên hạ hạng người luyện thành cương khí không ít, nhưng tu sĩ có thể luyện thành kim đan lại ít càng thêm ít.
Cho nên vị đại tông sư luyện đan liền sáng tạo ra pháp môn ngoại đan, phương pháp này cần có luyện thành kim đan phối hợp, lúc sắp chết ngưng tụ viên kim đan của chính mình rồi để vào trong lò đan, thêm vào một số linh dược tế luyện thành một viên kim đan, chỉ cần là người luyện khí đỉnh phong nuốt vào lập tức liền có pháp lực cấp kim đan.”
Trần Thất nghe được con cóc vàng nhỏ này giải thích thì không khỏi kinh ngạc, sợ hãi nói: “Nếu có thể tự mình luyện được kim đan thì ai còn cần phương pháp này? Ở đâu có hạng người vì luyện kim đan mà đồng ý dâng lên tu vi cả đời của chính mình?”
Cóc vàng nhỏ kêu thì thầm hai tiếng, giải thích: “Hạng người luyện thành cương khí nhiều nhất cũng chỉ sống được ba trăm năm trăm năm tuổi thọ.
Hạng người ngưng kết kim đan sống thọ hơn hạng người luyện thành cương khí hai ba lần, nhưng lúc cuối đời, bọn hắn không có hi vọng đột phá tầng cao hơn, sau khi chết pháp lực cũng không thể đem theo, giữ lại tu vi suốt đời cho đồ tử đồ tôn cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là ngoại đan này tuy có thể phát huy pháp lực cấp kim đan nhưng không xem như là tu vi thật, cũng không thể mượn sức của loại “kim đan” này dò hỏi cảnh giới cao hơn.
Nhưng dù là như thế cũng xem như là đồ vật cực kỳ