Trần Thất tại phủ Phúc Dương tạo ra rất nhiều trận binh khí, tuy rằng không bước chân ra khỏi cửa, một lòng tu luyện, nhưng tên tuổi sớm đã được truyền rộng rãi bên ngoài.
Hắn đang luyện tập đủ loại pháp lực của Hỏa Nha Trận, bỗng nhiên một con dơi tinh bay vào Kim Cương Tháp, hạ xuống trước mặt Trần Thất hóa thành hình người, kêu lên:
- Chủ nhân, ngoài cửa có một nữ nhân vô cùng ngang ngạnh muốn xông vào giết người, đã bị chúng ta ngăn cản.
Đặc biệt tới hỏi chủ nhân, chúng ta nên ứng đối ra sao?
Trần Thất hơi ngạc nhiên, suy nghĩ vừa chuyển liền mở rộng phạm vi đến trăm dặm, bình thường hắn tu luyện đều kiềm chế ý niệm của chính mình lại, miễn cho vật bên ngoài đến quấy nhiễu, làm rối loạn tu hành.
Lúc này suy nghĩ trong đầu khuếch trương lập tức chiếu tất cả cảnh trí lân cận vào trong tâm tưởng, quả nhiên nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ khoác trên người nhuyễn giáp, trong tay cầm một cây trượng nhị hồng thương, mặt mày như tranh vẽ vô cùng xinh đẹp, đang tranh đấu với nhóm thủ hạ là dơi tinh của mình.
Thiếu nữ này tuy chỉ có một thân võ nghệ nhưng lại là thương pháp vô song, nhóm tiểu dơi tinh kia tuy rằng đã tu thành hình người, cũng luyện được chút ít thân thủ nhưng cũng không địch được thiếu nữ dũng mãnh gan dạ, chỉ có thể ỷ vào quân số đông mà vây thiếu nữ này ở giữa.
Ý nghĩ trong đầu vừa chuyển, còn có thể "nhìn thấy" cách đó không xa có một tòa tửu lâu, trên tửu lâu Dương Châu Thất Anh đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn bên này, trong lòng không khỏi cười thầm, nghĩ ngợi nói: “Tên Trần Thất khốn khiếp này không biết tìm được tiểu cô nương này ở đâu đến đây gây hấn, muốn khiến ta ra tay.
Bọn họ cũng xứng để tính kế với người trong tiên đạo, luyện khí chi sĩ ư?”
Trần Thất cũng không ra khỏi Kim Cương Tháp mà vận khởi Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp, nắm một pháp quyết, thiên địa nguyên khí đều nghe theo triệu hồi đến, tụ tập thành một luồng nguyên khí Thương Long, vươn một cái vuốt rồng từ giữa không trung chụp xuống, khí thế mãnh liệt, lực tựa vạn quân, lập tức chụp được thiếu nữ váy đỏ giáp đỏ trên mặt đất, cho dù dùng hết khí lực giãy giụa cũng không thoát ra được.
Trần Thất lại sử dụng thần thông thấp giọng quát:
- Ngươi là nữ quyến nhà ai? Tự nhiên lại đến chỗ chúng ta diễu võ giương oai? Ta không phải người hung ác, chỉ cần ngươi thẳng thắn giải thích ta sẽ thả ngươi đi, nếu như ngươi không hiểu chuyện ta sẽ ngay lập tức phế bỏ võ nghệ của ngươi, để ngươi sau này chớ ỷ vào bản lĩnh mà đi gây họa.
Thiếu nữ váy đỏ giáp đỏ bị móng vuốt do nguyên khí Thương Long của Trần Thất hóa thành vỗ xuống, ngay cả khí lực toàn thân cũng không chống đỡ được, cũng không chống cự, chỉ có thể hét lớn:
- Ngươi giết ca ca ta, ta đây là đến báo thù.
Tiểu tặc nhà ngươi chớ làm bộ người tốt, ta đã biết hết nội tình của ngươi rồi.
Trong lòng Trần Thất khẽ động, liền đoán được lai lịch thiếu nữ này, khẽ ồ một tiếng.
dùng ngữ khí kinh ngạc vô cùng nói:
- Ta với ngươi không quen biết, làm thế nào mà hại được ca ca của ngươi? Ngươi là con gái nhà nào thì đứng lên mà nói, đây nhất định là hiểu lầm.
Trần Thất gạt bỏ Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngực Vạn Thú Chân Pháp, nguyên khí Thương Long kia cũng tự tan đi, thu về trong thiên địa.
Trần Thất để lộ bản lĩnh đó, không riêng gì thiếu nữ kia mà ngay cả Dương Châu Thất Anh hai mắt cũng sáng lên, cực kỳ ngưỡng mộ.
Một người trẻ tuổi thân mang song đao mặc áo xanh kêu lên:
- Vạn Kỳ, ngươi quen biết vị Thất công tử này, pháp lực quả nhiên cao minh, so với những tu sĩ chúng ta gặp qua đều lợi hại gấp bội, không không...!phải là gấp hơn trăm lần.
Vạn Kỳ cười khổ nói:
- Thế nhưng Lô Minh Trạch lại đắc tội thê thảm với người ta rồi, hắn đắc tội với người ta thì không nói, còn khiến chính mình mất mạng.
Một hồi huynh đệ lại kết thúc như vậy, thật sự làm người ta không còn lời nào.
Dương Châu Thất Anh cùng nhau thở dài, lúc này bọn họ đã tin lai lịch của Trần Thất quả nhiên bí hiểm, không phải những bàng môn tán tu tầm thường có thể sánh bằng.
Nhưng bởi vì trước đây mỗi người cao ngạo, cứ thế mà đắc tội với vị đại thần này, cả mấy người đều hối hận không thôi.
Thiếu nữ kia nghiêng người nhảy lên, nhặt lên cây trượng nhị hồng thương của mình, nhưng nàng hiểu rằng trước mặt người