Trần Thất tiện tay thu Thái Dương Thần Lô thu vào trong đan điền tiếp tục ôn dưỡng, hắn nhẹ nhàng giãn ra thân thể, xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng nổ nhẹ, tựa như trải qua đợt tu luyện này thân thể của mình lại tiếp tục ph.át dục lớn lên.
Tiểu tặc này bởi vì tu luyện Thiết Cốt Công có thành tựu, so với người trưởng thành bình thường còn cao lớn hơn một chút, cơ bắp còn cứng như sắt, khí độ uy mãnh, người khác trước giờ cũng chưa từng đối xử với hắn như đối xử với thiếu niên.
Nhưng dù sao Trần Thất chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên vừa tròn mười sáu, thân thể vẫn còn ở bên trong thời kỳ ph.át dục, cao lớn hơn một chút cũng là lẽ thường.
Trần Thất cười tủm tỉm đi xuống khỏi giường đá, thấy Vạn Phương cùng Lô Hồng Anh đều có chút chật vật, Lô Hồng Anh vận chuyển Hỏa Vân Cấm Pháp, Vạn Phương phóng xuất Kim Ngân hồ lô Trần Thất mới đưa cho, liên thủ lại làm ra bộ dạng chống đỡ, Trần Thất thấy vậy không khỏi hiếu kỳ, hỏi:
- Hai người các ngươi gặp phải kẻ địch gì? Sao lại khẩn trương như vậy, đến quần áo cũng đều rách nát hết rồi?
Vạn Phương có chút khổ sở nghẹn ngào nói:
- Nào đâu có người bên ngoài, là ngươi tu luyện pháp thuật bức chúng ta thành ra như vậy, bảo ngươi vài lần, bộ dạng của ngươi đều là không nghe thấy.
May mà Hồng Anh muội tử có Hỏa Vân Cấm Pháp, ta cũng có món pháp khí này hộ thân, nếu không...!đã sớm bị ngươi thả ra chân hỏa đốt thành mỹ nhân nướng rồi.
Thời điểm Trần Thất tu luyện đạo pháp thật đúng là đã quên hai cô gái này, lúc nhớ ra ngược lại cũng có chút buồn cười, liền nói với hai người:
- Do ta bận bịu tu luyện quên mất hai người các ngươi, như vậy đi, chỗ này của ta có mười miếng kim cương phù tiền, hai người các ngươi thu lấy, về sau gặp kẻ địch nào thì thả ra, liền có hư ảnh của một tòa kim quang bảo tháp bảo vệ thân thể, chỉ cần pháp lực của kẻ địch không phải quá cao thì đều có thể duy trì mấy canh giờ không bị phá.
Lô Hồng Anh thì thôi không nói, nhưng Vạn Phương cũng biết giá trị của những phù tiền này.
Trong chiến dịch ở động phủ của tiên nhân thượng cổ, nếu không có phù tiền mà Trần Thất đưa cho thì các nàng chỉ sợ đều chết ở bên trong.
Trần Thất đưa ra mười miếng, hiển nhiên là vô cùng có thành ý xin lỗi, cộng thêm lúc trước dựa vào Kim Ngân hồ lô mà Trần Thất tặng cho mới có thể được bảo vệ an toàn, vì vậy liền tha thứ cho tên tiểu tặc này.
Lô Hồng Anh mặc dù có chút cáu kỉnh, ngoài miệng cũng càu nhàu nhiều hơn Vạn Phương, nhưng dù sao Trần Thất cũng là sư phụ của nàng, cô gái nhỏ này nói mấy câu, thấy sư phụ cũng không để ý liền cũng không dám oán thán thêm nữa, chỉ vội vàng ra ngoài chuẩn bị lại đồ ăn thức uống cho Trần Thất.
Những thứ nàng cùng Vạn Phương chuẩn bị cho hắn lúc đầu đã sớm bị đốt thành cho bụi vào thời điểm Trần Thất hút lấy thái dương chân hỏa rồi, không thể ăn được nữa.
Lô Hồng Anh vừa mới đi, Vạn Phương liền có chút lo lắng hỏi:
- Thất ca ca, huynh tu luyện pháp thuật gì vậy, vì sao thanh thế lại lớn như thế? Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Mặc dù Trần Thất dùng chiêu trò, nhưng chung quy lại Vạn Phương vẫn là toàn tâm toàn ý lo cho hắn, rõ ràng là Trần Thất xem nhẹ cảm thụ của nàng, lúc tu luyện quên mất nàng, cô gái này vẫn nhớ nhung Trần Thất như cũ, rất sợ tiểu tặc này tu luyện không được ổn thỏa lại xảy ra chuyện gì đó.
Trần Thất mỉm cười, nói:
- Ta không có chuyện gì, chỉ là khi nãy đột nhiên có cảm ngộ, bỗng nhiên muốn đột phá cảnh giới đã lâu trước đây chưa có đột phá, lúc này mới tu luyện đến mức quên hết tất thảy.
Các ngươi vì sao không sớm rời khỏi chỗ này? Tuy là lúc tu luyện ta không dễ khống chế, nhưng nếu các ngươi rời khỏi chỗ thạch thất này hẳn là cũng không có gì quá mức đáng ngại.
Vạn Phương yếu ớt thở dài, nói rằng:
- Còn không phải là vì lo lắng ngươi sao.
Trần Thất nhè nhẹ vỗ vai Vạn Phương một cái, thiếu nữ này lập tức thuận thế ngã vào trong ngực của hắn, Trần Thất ôm tấm thân thơm mát mềm mại cũng vui vẻ trong lòng, có chút hưởng thụ ấm áp bậc nào.
Chỉ là không quá một lúc, Lô Hồng Anh liền dẫn theo vài con dơi tinh nhỏ chuẩn bị rượu và thức ăn trở về, Trần Thất không thể không chịu đựng khó chịu, làm ra dáng sư trưởng, trước tiên cùng Vạn Phương tách ra.
Nói như thế nào thì hắn cũng có tu vi luyện khí cảm ứng, Lô Hồng Anh muốn đánh vỡ "tư tình" của sư phụ tất nhiên là không có khả năng.
Trần Thất chiếm núi Ngũ Khí, Kim Ngân động, không qua bao lâu, bảy tám môn phái tu tiên chung quanh đều biết đến.
Thậm chí còn có người phái đệ tử đến đây ra mắt, Trần Thất đều lần lượt ứng đối, tỏ vẻ chỉ muốn bế quan tu luyện chứ không có ý gì khác.
Mấy môn phái kia biết được thái độ của Trần Thất liền an tâm, mỗi ngày đóng cửa dạy học trò như cũ, cũng không đến quấy rầy nữa.
Môn phái tu tiên, bất kể là môn phái đỉnh cấp như tam phái lục đạo hay là một ít môn phái nhị lưu, tam lưu, trừ phi là bởi vì tu luyện pháp thuật có nhu cầu, nếu không cũng sẽ không thường xuyên phái đệ tử rời khỏi môn phái, đại đa số là hưởng thụ năm tháng tiêu dao trong núi.
Phải biết rằng coi như là luyện khí sĩ bình thường, chỉ cần có tu vi hai ba tầng luyện khí cũng đủ để khí lực của bọn họ cường tráng hơn so với người bình thường, thọ mệnh càng lâu dài hơn, cũng dễ dàng đạt được nhiều thứ hưởng lạc hơn.
Ngoại trừ việc thiết yếu thì những luyện khí sĩ này cũng không muốn nhúng tay vào việc nhân gian, cũng không muốn có tranh đấu lẫn nhau khiến cho mình có rủi ro thân tử đạo tiêu, lại cũng không vớt được chỗ tốt nào.
Lại tựa như nhân vật có tính cách thất thường như Kim Ngân Đồng Tử, ở trong hạng người luyện khí vốn dĩ đã vô cùng thưa thớt, ngược lại, loại người nhàn nhã, không thích lo chuyện của người khác lại rất nhiều.
Coi như là thiên thư của Thiên hà lão tổ xuất thế hay là lần trước động phủ của tiên nhân thượng cổ hiện ra, trước sau đều không có bao nhiêu người đến tranh đoạt, coi như là người đến tranh đoạt cũng rất ít cùng người khác kết thù kết oán lẫn nhau, đều giữ lại một phần khách khí, đó là do duyên cớ này.
Tu đạo vốn là cầu trường sinh, hạng người vì một chút quyền lợi mà hăng hái quên mình đã sớm chết non ở nửa đường, kẻ có thể tu luyện mấy chục năm, trên trăm năm, thậm chí mấy trăm năm thì sao có thể không hiểu được đạo lý bo bo giữ mình?
Trước đây hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo thậm chí cũng không tính ra tay tranh đoạt động phủ của tiên nhân thượng cổ, chỉ muốn tranh thủ một chút vận khí của tiểu bối trong môn.
Nếu không phải vì Bích Ngọc Hà Hoa nghìn năm có thể luyện chế tiên đan kéo dài tuổi thọ, thực sự là mê hoặc quá lớn, thọ nguyên còn lại của các nàng cũng không nhiều, nói không chừng hai vị trưởng lão cũng không mạo hiểm mà xông vào tranh đoạt.
Trần Thất luyện thành Thôn Nhật Thần Viên Biến cũng không có tâm tư gì kết giao với luyện