Trần Thất một mình ngồi xếp bằng ở giữa trường diễn võ trầm tư suy nghĩ, Lục Hạo Chi ở bên cạnh đi tới đi lui, rất bất an.
Trần Thất vừa mới sáng sớm thức dậy cũng không diễn tập pháp thuật, cũng không luyện tập võ nghệ mà chỉ ngồi yên trầm tư như thế.
Khác thường như vậy, bảo sao Lục Hạo Chi lại thấy bất an, bây giờ hắn ta đã hoàn toàn không hiểu thấu người thiếu niên nhỏ hơn hắn hai mươi mấy tuổi này rồi, nhất cử nhất động của Trần Thất, ở trong mắt của Lục Hạo Chi đều lộ điểm kỳ quái, không thể không cân nhắc.
Thật ra Trần Thất đang cân nhắc bài thần chú trong hai trang sách vàng còn lại.
Lúc đầu hắn có được ba trang sách vàng, mỗi trang đều có một bài thần chú khác nhau, Thái Thượng Hóa Long Quyết, Thôn Nhật Thần Viên Biến, Hỏa Nha Trận.
Lúc ấy Trần Thất dựa vào sở thích mà chọn Thái Thượng Hóa Long Quyết, Thái Thượng Hóa Long quyết uy vũ bá đạo, ảo diệu vô cùng, mang tới cho hắn lợi ích cực lớn, Trần Đại đương gia cũng tự mừng vì sự lựa chọn rất sáng suốt của mình.
Bây giờ Thái Thượng Hóa Long Quyết của Trần Thất tu luyện có mấy phần căn cơ rồi, nhưng muốn trong thời gian ngắn mà đột phá thì không thể nào.
Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo không phải làm tổn thương tính mạng thì là phải rất rườm rà, nhưng đều không phải trong thời gian ngắn mà có thể có được thành tựu, Thiết Cốt Công thì không cần nói nữa, cho dù hắn trong một đêm luyện tới tầng mười ba, cũng không đấu lại pháp thuật của Hòa Sơn Đạo được.
Cho nên lúc này Trần Thất mới đem tâm tư dời đến trên hai trang sách vàng còn lại.
Trần Thất đã từng cân nhắc tới Thôn Nhật Thần Viên Biến.
Thôn Nhật Thần Viên Biến này với Thái Thượng Hóa Long Quyết không giống nhau, nó huy hoàng bá đạo hơn nhiều, cần phải ngồi thổ nạp dưới ánh nắng mặt trời chói chang, thu thập tinh hoa mặt trời, dùng nó để rèn luyện bản thân, cuối cùng sẽ tới trình độ gì, Trần Thất cũng tự mình đoán không ra.
Chỉ là cảm thấy nếu tu luyện công phu này thì nhất định sẽ rất lợi hại, có điều nhập môn cực khó, muốn trong thời gian ngắn mà có tiến cảnh gì đó thì lại không có khả năng.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Trần Thất vẫn cứ thử tu luyện một hồi, ngồi thiền hai ba canh giờ, cũng chỉ có một tia khí nóng rực, hội tụ ở đan điền, tiến cảnh hình như chậm hơn rất nhiều so với Thái Thượng Hóa Long Quyết.
Thôn Nhật Thần Viên Biến quả nhiên giống như những gì mình dự đoán, thật sự khó mà có được cách tu luyện nhanh, Trần Thất liền tạm thời bỏ xuống, toàn lực cân nhắc pháp môn của Hỏa Nha Trận.
Hỏa Nha Trận đơn giản hơn Thái Thượng Hóa Long Quyết và Thôn Nhật Thần Viên Biến, chia thành hai bộ pháp quyết, một bộ là tự thân tu luyện, một bộ là để thuần hóa Linh Cầm.
Mặc dù cũng là tu luyện chân hỏa, nhưng không giống với Thôn Nhật Thần Viên Biến lấy chân hỏa rèn luyện thân thể, mà là trước tiên cần phải luyện “hỏa chủng” bên trong cơ thể.
Sau đó đem mồi lửa này đánh vào trong cơ thể của cầm điểu, cải tạo cơ thể của cầm điểu, dần dần trở thành Hỏa Nha có thể phun ra nuốt vào ngọn lửa.
Mặc dù công phu sơ bộ của Hỏa Nha Trận cần phân tâm thuần hóa linh cầm cải tạo thành Hỏa Nha, sẽ ảnh hưởng tới tu luyện bản thân, nhưng tới sau này, thuần hóa Hỏa Nha càng nhiều, hỏa lực trên cơ thể của những con Hỏa Nha này có thể đưa ngược lại về cơ thể của chủ nhân, giống như lúc nào cũng có vô số thuộc hạ trung thành tuyệt đối, dùng chân khí của bản thân giúp gia tăng tu vi của chủ nhân.
Trần Thất cân nhắc Hỏa Nha Trận một lúc lâu, đã đoán được hơn bảy tám phần, hắn tự cảm thấy có chút nắm chắc, lúc này mới mở mắt ra, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như có thời gian khổ tu, ta đại khái có thể ngưng tụ thành một đám hỏa chủng, chỉ cần tìm thấy một con linh điểu có linh tính là có thể luyện thành Hỏa Nha Trận rồi.
Bây giờ bị nhốt ở chỗ này, cũng xem như là một cơ hội tốt, Thái Thượng Hóa Long Quyết cũng có thể tạm thời hoãn tu luyện, ngược lại luyện Hỏa Nha Trận một hồi.
Chỉ cần Hỏa Nha Trận có chút thành tựu nhỏ thì sẽ có ba bốn con linh điểu theo mình, lúc gặp kẻ địch thả hết mấy con linh điểu này ra, để ta có thể có thêm một thủ đoạn khác ngoài pháp thuật Hòa Sơn Kinh.
Thái Thượng Hóa Long Quyết và Thôn Nhật Thần Viên Biến đều là bài thần chú của tu đạo, không có pháp thuật đấu tranh với người, quả thật quá đáng tiếc rồi.
Trần Thất có chút bất mãn đối với Hòa Sơn Kinh, những pháp thuật trên bộ kinh thư này phần lớn đều phải hại người mới có thể luyện thành, lại còn đều vô cùng rườm rà.
Mỗi loại pháp thuật trên Hòa Sơn Kinh đều phải hao phí rất nhiều công sức mới có thể luyện thành.
Trần Thất đoán, muốn luyện thành pháp thuật của Hòa Sơn Kinh thì nhất định phải chiếm mất phần lớn thời gian mỗi ngày, Thái Thượng Hóa Long Quyết thì có thể giảm bớt thời gian tu luyện, hắn mơ hồ cảm thấy có chút được không bù mất rồi.
So ra thì Hỏa Nha Trận mặc dù bắt đầu tu luyện cũng không dễ dàng, nhưng đạo hạnh càng tăng thì uy lực của Hỏa Nha Trận càng lớn, mà uy lực của Hỏa Nha Trận càng lớn thì lại giúp tăng đạo hạnh, cả hai bên cùng tiến.
Trần Thất kiến thức nông cạn, cũng không biết quan hệ của pháp thuật và đạo lực, nhưng lại trong lúc vô tình chọn trúng một con đường có hậu đãi nhất.
Hòa Sơn Kinh mặc dù độc ác, nhưng không phải đạo pháp thượng thừa gì, nếu như Trần Thất vì mải mê sự lợi hại của pháp thuật trên Hòa Sơn Kinh mà cả đầu trầm mê vào đó thì sẽ làm lỡ sự tích lũy đạo hạnh, nhiều nhất cũng chẳng qua dựa vào pháp thuật, cùng cậy mạnh đấu hung ác với người trên thế gian, cuối cùng rồi cũng hóa thành một chén đất vàng của mệnh số.
Mặc dù một lần lựa chọn này, không chắc có thể đủ để Trần Thất chân chính bước lên con đường tiền đạo, nhưng đã là một khởi đầu cực tốt.
Trong lòng Trần Thất bàn tính chắc chắn, vậy là không tỏ vẻ trầm tư nữa, run run người đứng lên.
Lục Hạo Chi thấy Trần Thất như thế, cũng lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhàng, vội vàng cười nói: “Pháp lực Thất ca mấy ngày nay giống như lại có tiến cảnh, nếu cứ tiến bộ như thế, trong thiên hạ ai có thể là đối thủ được đây?”
Trần Thất mỉm cười một cái, cũng không để ý tới lời nịnh bợ của Lục Hạo Chi, hắn chỉ tùy ý trả lời mấy câu, qua loa nói đến việc nên làm sao để thu phục đám thổ phỉ trên Thiên Mã Sơn.
Không bao lâu sau, Lạc Phụng dẫn một đám người, bước vào trường diễn võ này.
Lục Hạo Chi vẫn một bụng bực tức việc bị giam lỏng ở nơi này, thấy được Lạc Phụng đi vào, cũng chỉ tỏ thái độ không cởi mở, thế nào cũng được, chắp tay không chút thành ý chào hỏi một tiếng.
Lục Phụng bật cười, trong ánh mắt vẫn là bộ dáng có ý trêu tức, hắn chỉ những người ở phía sau, nói: “Những người này chính là người đầu nhập vào bang hội bọn ta không lâu, hiện giờ thời buổi rối loạn, bản bang cũng không chọn được người quản thúc, phải làm phiền Lục Hạo Chi tiên sinh và Trần tiên sinh thay bản bang dạy bảo một chút.
Hôm nay Thái Thú bản quận chuyển lời tới, muốn Trúc Chi bang bọn ta phái một tốp nhân công tới giúp sai