Dung Dung và Chỉ Chỉ khống chế Thanh Vương Thần và Ngũ Vương Thần của mình khổ đấu với Ngũ Thải Thần.
Uy lực của cổ trùng mà hai cô nương này sử dụng yếu hơn Ngũ Thải Thần, mặc dù hai người hợp lực những vẫn ở thế hạ phong.
Trần Thất thu gương đồng kia xong người nhẹ nhàng dừng trong Kim Cương Tháp.
Hắn thấy hai cô nương này sắc mặt hoảng loạn thì không khỏi cười nhẹ, búng ngón tay lập tức có mười cái lạc bảo kim tiền bay ra, chỉ vòng quanh con Ngũ Thải Thần kia một vòng đã khiến pháp lực của con vương trùng này tan rã.
Dung Dung thấy Trần Thất ra tay tạm thời chế trụ con vương trùng này thì vội cắn răng, rút một thanh đao ngắn ra, lật ngược tay đâm vào ngực.
Thanh đao ngắn này cũng rất kỳ dị, đâm trúng ngực cô con gái này xong thì máu tươi không phun tung tóe mà bị lưỡi đao chậm rãi hấp thu vào.
Dung Dung đợi cho thanh đao ngắn này đều bị máu tươi xâm chiếm lúc này mới quát một tiếng, chém một đao ra đâm vào giữa con nhện nhiều màu đang giãy dụa kia, ghim nó trên mặt đất.
Trần Thất đang muốn vận dụng pháp thuật khác thì Dung Dung đã vội kêu lên mừng rỡ:
- Vị ca ca này từ từ đã, để ta tới.
Nàng vội lao đến thì thào không biết niệm tụng chú văn gì, con Ngũ Thải Thần kia bắt đầu nóng nảy vô cùng, ra sức giãy dụa, tựa như muốn thoát khỏi thanh đao kia.
Nhưng sau khi Dung Dung niệm chú một hồi thì nó liền im lặng, cuối cùng cô nương này nhổ thanh đao kia lên, nuốt cả con nhện năm màu vào bụng.
Trần Thất nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ cảm thấy sự quỷ dị khó hiểu của pháp thuật Cổ Giáo đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Hắn nhìn thấy Dung Dung nuốt con nhện năm màu kia vào xong thì thần sắc uể oải vô cùng, Chỉ Chỉ thấy tỉ muội của mình như vậy cuống quít lao đến hỏi vài câu, lúc này mới xoay người nói với Trần Thất:
- Vị ca ca này, tỷ muội chúng ta làm việc đại nghịch bất đạo nên chỉ sợ khó có thể sống sót.
Lát nữa chúng ta sẽ bỏ trốn đi xa.
Ngươi mặc dù có chút pháp lực chỉ sợ cũng không phải đối thủ của sư nương chúng ta, cũng mau chóng đi đi.
Dung Dung miễn cưỡng cười tìm ra một cái kén màu xanh nhạt nói với Trần Thất
- Ta vừa rồi luyện hóa Ngũ Thải Thần của sư phụ, hai con vương trùng cũng không thể tồn tại trên một cơ thể, Thanh Vương Thần này ta sẽ đưa cho ca ca.
Ta nơi này có khẩu quyết tế luyện, chỉ cần chiếm được nó thì nhất định có thể có được tu vi luyện khí ngưng sát trở lên, coi như là tạ ơn ca ca cứu tỷ muội chúng ta một lần.
Tiếp theo tỷ muội chúng ta phải chạy trối chết, cũng không dư thừa lực nhiều để báo đáp ca ca.
Giọng của hai nàng dịu dàng mềm mỏng khiến Trần Thất nghe trong lòng ngứa ngáy, hắn cười nói:
- Sư nương của các ngươi tuy rằng pháp lực không kém nhưng ta chưa hẳn không thể chống đỡ.
Cho dù ta chống đỡ không được cũng có cách chạy trốn.
Mang theo hai tỷ muội các ngươi cũng không phải là vấn đề, sao phải lo lắng như vậy?
Dung Dung điều khí một lát cười khổ nói
- Ca ca không biết sư nương của ta có được đạo Nho chính thống của Thượng cổ thực tiên Tân Thần Tử, lại có mười ba vương trùng mà Tân Thần Tử để lại.
Chúng ta đoạt được vương trùng của sư phụ, chẳng qua chỉ là cấp số cương khí, sau khi chiếm được thì uy lực càng yếu đi.
Nhưng một đôi Thái Âm Kim Ngô trên người sư nương ta có thể lợi hại hơn so với mười đầu vương trùng hợp lại.
Chúng ta tuy rằng không thể suy đoán tu vi của sư nương đến tình trạng gì, nhưng nghĩ hẳn pháp lực của chưởng giáo Tam phái Lục đạo cũng chỉ thế thôi.
Trần Thất hơi kinh ngạc.
Hắn vốn tìm tòi nghiên cứu chi tiết Thiên Cổ giáo nên vội vàng hỏi cẩn thận một hồi.
Dung Dung và Chỉ Chỉ sợ Trần Thất lỗ mãng cứng rắn đối đầu với sư nương của mình, cho nên không biết thì thôi biết thì nói hế,t đem lai lịch Thiên Cổ Tiên Nươngtừ đầu đến cuối nói cho Trần Thất biết.
Hóa ra Thiên Cổ Tiên Nương cũng là con gái nhà giàu bị người ta dụ dỗ bỏ trốn.
Người lừa gạt nàng chính là thiếu niên áo đen vừa bị Trần Thất gi.ết ch.ết.
Người thiếu niên áo đen này tên là Lý Ngọc, cũng là lưu manh xấu xa, lừa gạt Thiên Cổ Tiên Nương chỉ vì tiền tài của nhà nàng.
Về sau Lý Ngọc thấy trong nhà Thiên Cổ Tiên Nương không chịu bỏ tiền liền nổi tâm tư độc ác, lừa Thiên Cổ Tiên Nương đến một ngọn núi vắng vẻ đẩy xuống.
Lý Ngọc nghĩ gi.ết ch.ết Thiên Cổ Tiên Nương mình lại khôi phục tiêu diêu tự tại, có thể lừa gạt con gái nhà người khác.
Không nghĩ tới mấy tháng sau Thiên Cổ Tiên Nương bỗng nhiên lại xuất hiện bắt hắn ta đi từ trên giường của một quả phụ.
Lúc này Thiên Cổ Tiên Nương đã có được đạo Nho chính thống của Tân Thần Tử.
Biết yêu lang lòng muông dạ thú như vậy liền muốn g.iết ch.ết.
Cũng may Lý Ngọc giỏi võ mồm, hoa ngôn xảo ngữ nói rất nhiều mới dỗ được Thiên Cổ Tiên Nương hồi tâm chuyển ý, chẳng những tha thứ mà còn truyền thụ cho hắn ta đạo pháp, cùng nhau tu luyện đạo thuật Tân Thần Tử truyền xuống.
Chỉ là Lý Ngọc vốn không có khiếu tu tiên, cho dù có được đạo thuật thượng thừa cũng không thể tiến bộ lớn, so với rất nhiều đồ đệ Thiên Cổ Tiên Nương thu sau này đều không bằng.
Lý Ngọc vốn không phải là người an phận thủ thường, cho nên khi luyện được vài phần bản lĩnh liền dỗ Thiên Cổ Tiên Nương đòi Ngũ Thải Thần, con vương trùng xếp thứ năm trong mười ba con vương trùng mà Tân Thần Tử truyền xuống.
Từ đó diễu võ dương oai, vài lần đều sinh sự từ việc không đâu, gây tai họa cho nữ đồ nhi của Thiên Cổ Tiên Nương.
Nhưng Thiên Cổ Tiên Nương sau một lần bị đẩy xuống vách núi, tuy là mềm lòng tha thứ cho người đàn ông lòng muông dạ thú nhưng cũng không yên tâm mười phần như ban đầu.
Vài lần phát hiện âm mưu của Lý Ngọc, chẳng những trừng phạt mấy lần còn thu hồi Ngũ Thải Thần.
Lúc này không biết tại sao Lý Ngọc lấy lại được Ngũ Thải Thần, nên mới đuổi theo hai tỷ muội Dung Dung và Chỉ Chỉ muốn dâm ô với nữ đồ nhi.
Trần Thất nghe vậy chậc lưỡi không thôi, trong lòng thầm nghĩ: “Thằng nhãi này quả nhiên không oan, dừng ở trong tay ta coi như hắn gặp may,