Điêu Tuyết và Loan Hề thấy Trần Thất sử dụng đạo thuật để đốt giết những âm binh kia, đồng thanh kêu lên:
- Đây là âm binh do khí dơ bẩn ở trong Âm Hà tạo ra, không có sinh mệnh, chỉ là một luồng khí dơ bẩn.
Ngươi chớ dùng đạo thuật tầm thường để công kích, chỉ có thể dùng thuật pháp tinh lọc chúng nó mà thôi.
Trần Thất nghe được lời nhắc nhở của Điêu Tuyết và Loan Hề, bừng tỉnh trong lòng, lấy ra một đồng tiền trong Kim Cương Phù Tiền ném xuống.
Pháp lực ẩn chứa trong Phù Tiền lập tức chuyển hóa thành Phật lực thuần tịnh cuồn cuộn.
Bên trong Phật quang mơ hồ có một quyển kinh văn đang lật trang, vô số âm thanh tụng kinh lọt vào tai.
Nước sông đen nhánh của Âm Hà cùng với vô số âm binh mặc áo giáp đen ở phụ cận bị pháp lực của Kim Cương Phù Tiền bao phủ, đều hóa thành khói nhẹ lượn lờ, tiêu tán trong trời đất.
Tuy Trần Thất thấy pháp lực Phật môn có hiệu quả, nhưng vẫn như cũ không thoải mái.
Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc pháp lực Phật môn của hắn đến từ Thái Thượng Hóa Long quyết, nhưng tu vi Thái Thượng Hóa Long quyết đang bị kẹt ở giai đoạn Luyện Khí Cảm Ứng, không đủ để chống đỡ mức độ chiến đấu như thế.
Dù là Trần Thất có thể đột phá giai đoạn luyện khí cảm Ứng, hắn cũng không cho rằng pháp lực của chính mình có thể luyện hóa toàn bộ nước Âm Hà bao phủ núi Ngũ Khí, không biết có bao nhiêu âm binh ra đời từ nước sông.
Đúng vào lúc này, nước sông đen nhánh chảy ra từ động Kim Ngân bỗng nhiên xảy ra biến hóa, sau khi bao phủ núi Ngũ Khí liền rẽ sang hướng khác, chảy về phía một cái thôn xóm ở gần đó.
Đoạn Âm Hà Hắc Thủy này cực kỳ quỷ dị.
Nó hoàn toàn phá vỡ quy luật thiên nhiên “nước từ trên cao chảy xuống chỗ trũng”, cho dù gặp được khe rãnh mương sâu cũng chảy xuyên qua, leo núi lên dốc, quả thực là còn tùy ý hơn vật còn sống.
Tuy rằng Trần Thất không phải người trời sinh có tính chính nghĩa, thích cứu người đang gặp nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy nước sông đen nhánh này sắp nhấn chìm một ngọn núi có thôn xóm này, trong lòng hắn cũng có xúc động.
Hắn giương tay quăng ra một Kim Ô Vân Quang, thu hết toàn bộ vật sống trong thôn.
Trong thôn ở ngọn núi kia có chừng trăm hộ gia đình, bỗng nhiên thấy được tai họa bất ngờ bay tới, mọi người đều kinh hãi vô cùng, không biết nên chạy trốn chỗ nào.
Đúng vào lúc này có Kim Ô Vân Quang rơi xuống thu lấy toàn bộ người dân trong thôn kể cả heo chó dê bò gà vịt, gia cầm gia cầm.
Lập tức có người mừng rỡ quỳ lạy trong đám mây, kêu to tiên nhân lão gia cứu khổ cứu nạn!
Trần Thất nhíu mày, mắt nhìn nước sông Âm Hà bao trùm thôn xóm kia.
Tuy rằng hắn đã thu phần lớn vật sống trong thôn, nhưng rốt cuộc pháp lực của hắn không đủ, đối với kiến rắn côn trùng, hoa cỏ cây cối, lúa mạch nơi đồng ruộng, … đều không có cách cứu giúp.
Đoạn hắc thủy kỳ dị này nuốt đi những vật còn sống kia, trở lên lớn mạnh vài phần, thậm chí còn sinh ra càng nhiều âm binh áo giáp đen.
“Thì ra đoạn hắc thủy này có thể cắn n.uốt tinh khí của vật còn sống, tăng lên bản thân.
Vậy thì khó mà giải quyết…”
Trần Thất nói thầm trong lòng, đưa Kim Ô Vân Quang ra xa, đến nơi mà nước sông đen nhánh không thể với tới.
Hắn cũng không để ý những thôn dân kia mang ơn đội nghĩa, chỉ là kêu lớn: “Ta là tu sĩ luyện khí ở núi Ngũ Khí, bởi vì thấy yêu ma quấy phá, đặc biệt tới hàng yêu trừ ma.
Các ngươi có thể trước tiên tìm nơi ở tạm, chờ sau khi ta gi.ết ch.ết yêu ma rồi có thể trở về nhà.”
Trần Thất thu hồi Kim Ô Vân Quang, nhảy lên hỏa nha, đi theo đoạn nước sông đen nhánh này.
Hắn cũng rất tò mò vì sao nước sông Âm Hà bỗng nhiên trào ra mặt đất.
Điêu Tuyết và Loan Hề mỗi người tự khống chế độn pháp, đi theo bên cạnh hắn.
Điêu Tuyết thì cũng được, nàng có Trảm Tình tiên kiếm, tốc độ ngự kiếm phi hành cũng không chậm hơn hỏa nha của Trần Thất bao nhiêu.
Nhưng Loan Hề chẳng qua mới có tu vi Ngưng Sát tầng năm.
Mặc dù nàng có tâm pháp của Diệt Tình Đạo, tốc độ độn quang cũng không thể nhanh lên được.
Vẫn là Trư Cửu Cương nhảy lên đám mây, dẫn Loan Hề đi lên.
Nhưng mà Trư Cửu Cương tu luyện đạo pháp hệ thổ, tuy Mậu Thổ Thần Cương cứng rắn vững vàng, nhưng lại không giỏi phi độn, cho nên hai người đi chậm hơn một chút.
Thiên Cổ Tiên Nương hơi do dự một lát liền khẩn trương đi theo sau Trần Thất.
Tốc độ Xích Kim Thần của nàng còn mạnh hơn hỏa nha biến hóa của Trần Thất, cho nên chỉ bay trong chốc lát bèn bay song song với Trần Thất.
Chỉ là tốc độ của nước sông Âm Hà ở bên dưới cũng không quá nhanh, cho nên độn quang của năm người dần dần tụ lại một chỗ.
Điêu Tuyết và Loan Hề đều là đệ tử của các môn phái lớn, Trư Cửu Cương cũng là đại yêu có hiểu biết uyên bác.
Trong năm người, chỉ có Trần Thất và Thiên Cổ Tiên Nương không biết gì về nguồn gốc của nước sông Âm Hà đen nhánh và âm binh mặc giáp đen.
Tuy rằng Thiên Cổ Tiên Nương thực sự biết được nguồn gốc của Âm Hà, nhưng nàng cũng không biết vì sao Âm Hà bỗng nhiên lại trào ra, hơn nữa còn sinh ra rất nhiều âm binh giáp đen.
Thiên Cổ Tiên Nương thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là bởi vì cái kén khổng lồ kia nên mới khơi ra tai họa như thế?”
Tuy rằng nàng tu luyện đạo thuật có phần tà ám, nhưng nàng không phải người tàn nhẫn thích giết chóc, lạnh nhạt vô tình.
Nàng nhìn thấy những nơi nước sông Âm Hà đi qua, mọi sự sống đều bị hủy hoại, không khỏi sinh lòng trắc ẩn.
Mặc dù năm người này đều có đạo thuật, nhưng Điêu Tuyết và Loan Hề đều biết nước sông Âm Hà lợi hại, nên không chịu ra tay; Trư Cửu Cương có suy tính khác trong lòng, cũng không chịu nhiều chuyện; đạo thuật mà Thiên Cổ Tiên Nương tu luyện vốn dĩ không thể đối phó nước sông Âm Hà và đám âm binh giáp đen ra đời trong Âm Hà.
Ngược lại là Trần Thất thay đổi mấy cái thủ đoạn, đến cuối cùng mới phát hiện, không ngờ vẫn là dùng lực cắn nuốt của Thái Thượng Hóa Long quyết tốt nhất để đối phó đoạn nước sông Âm Hà đen nhánh này.
Thái Thượng Hóa Long Quyết có thể cắn nuốt hết thảy, chỉ là hiện giờ tu vi của Trần Thất gặp bình cảnh, chân khí trong cơ thể đã chứa đầy, rốt cuộc không cất chứa được thêm càng nhiều chân khí.
Hơn nữa tu vi của Thái Thượng Hóa Long quyết là yếu nhất trong bốn bộ đạo quyết, cho nên hắn ít khi dùng Thái Thượng Hóa Long quyết.
Vừa rồi hắn dùng Kim Cương Phù Tiền tinh lọc âm hà hắc thủy, cũng đã quên thử sử dùng Thái Thượng Hóa Long quyết.
Cũng là đến cuối cùng, Trần Thất nghĩ tới đủ các loại thủ đoạn của mình, mới nhớ ra Thái Thượng Hóa Long quyết.
Hắn vận dụng Hỏa Long Phần Dã, mới thử một lần thì quả nhiên có thể cắn nuốt nước sông Âm Hà, biến thành nguyên khí tinh thuần.
Tuy rằng Trần Thất không thu nạp vào được quá nhiều chân khí, nhưng hắn không ngại chuyển hết lượng nguyên khí này ngưng thành các loại Phù Tiền.
Pháp thuật mà Trần Thất tu luyện vừa nhiều lại vừa hỗn tạp, Phù Tiền ngưng tụ cũng chia làm nhiều loại.
Chỉ là rốt cuộc ngày thường hắn thu nạp chân khí có giới hạn, cho nên mỗi ngày ngưng tụ Phù Tiền cũng đều có hạn, chỉ là đặt trong Kim Cương Tháp để tích trữ.
Sau khi Trần Thất thử dùng Thái Thượng Hóa Long quyết, bèn không có cố kỵ dùng Hỏa Long Phần Dã.
Năm con hỏa long bay ra, phân biệt đi cắn nuốt năm âm binh giáp đen.
Vốn dĩ pháp lực của đám âm binh giáp đen cũng không yếu, nhưng gặp phải loại