Đang lúc Trần Thất ngả đầu ngủ say thì ba trang sách vàng được hắn kẹp trong cuốn Hòa Sơn Kinh chậm rãi nảy mầm theo từng nhịp hít thở của hắn, cuối cùng hóa thành một bãi vàng lỏng.
Thứ “vàng lỏng” ấy chảy lên cánh tay của Trần Thất, đầu tiên là nhuộm cánh tay hắn thành một mảnh màu vàng sau đó dọc theo cánh tay mà dần dần lan ra, không bao lâu sau thì cả cổ, gương mặt, mắt cá chân.
.
.Toàn bộ phần da thịt lộ ra ngoài lớp quần áo đều đã hóa thành màu vàng xán lạn, Trần Thất giờ đây như người được đúc ra từ vàng vậy.
Nhưng mà bản thân Trần Thất không cảm thấy gì cả, vẫn ngủ say sưa ngon lành.
Trần Thất tỉnh giấc, duỗi gân cốt thì chợt phát hiện hơi nóng ở đan điền kia hình như lại mạnh thêm vài phần nữa, không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ: “Xem ra thời cơ đổi vận của ta đến rồi, không phải suốt đời làm một tên tiểu tặc.
Chờ đến ngày ta tu thành võ nghệ thì cũng sẽ đi làm giang dương đại đạo, chuyên cướp của nhà giàu, chẳng những cướp vàng bạc mà ngay cả tiểu thư nhà bọn họ cũng không buông tha.
.
.Nhưng có điều ba trang sách vàng với cái túi vải đen kia của ta chạy đi đâu mất rồi?”
Trần Thất tìm kiếm khắp xung quanh những vẫn không tìm thấy.
Lúc này màu vàng trên da thịt hắn đã biến mất, Trần Thất cũng không biết rằng ba trang sách vàng sẽ nhập vào thân thể của hắn, chỉ có thể vò đầu bứt tai, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lúc ta ngủ đã bị người ta trộm mất rồi? Cả ngày làm trộm, rồi bây giờ lại bị trộm cướp”.
Trần Thất tìm một vòng, mạnh mẽ đưa tay mình lên rồi phát hiện trên cổ tay có một đường kẻ đen, lúc này mới nhớ đến chuyện mình vừa tế luyện túi Ngũ Âm.
Hắn thử vận chân khí, truyền về phía cánh tay, trước mắt lập tức như có một cái hang lớn mở ra, bên trong có rất nhiều thứ.
Hắn không khỏi mừng rỡ kêu lên: “Quả nhiên là ta không nhìn lầm, thứ này quả nhiên là pháp bảo mà người tu đạo hay dùng”.
Trần Thất cũng biết hắn có thể nhìn thấy đồ trong túi Ngũ Âm nhưng người khác thì không thấy.
Không gian bên trong chiếc túi này tương đương với một gian phòng, bên trong lơ lửng mấy trăm món đồ, ở giữa túi Ngũ Âm còn có một quầng sáng màu đen, lúc nở ra lúc co lại, đang không ngừng biến hóa.
Trần Thất đã sớm thuộc làu Hòa Sơn Kinh rồi, biết rằng quầng sáng màu đen này chính là ngọn nguồn pháp lực trong túi Ngũ Âm.
Hắn thoáng vận chân khí định điều khiển miệng túi Ngũ Âm này lại nhưng rồi lại cảm thấy vô cùng khó khăn, không thể điều khiển nó theo ý mình được.
Hắn chỉ nghĩ rằng do mình mới học tu luyện, còn chưa thuần thục, không để ý gì tới chuyện này.
Trần Thất mới tu thành chân khí, chỉ huơ thoáng qua trên miệng túi Ngũ Âm thôi đã có cảm giác chân khí không ổn rồi, thế là vội vàng thu chân khí lại, tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết thêm một lát rồi mới dần dần ôn dưỡng luồng chân khí đó trong cơ thể.
Chỉ là lần tu luyện này thông thuận hơn so với lần trước nhiều phải sánh được với cả ba năm trước kia.
Trần Thất cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng mình đã tu thành chân khí nên mọi thứ đều khác như trước.
Mặc dù đã “bị mất” ba trang sách vàng nhưng mà tìm mãi vẫn không thấy nên Trần Thất không muốn suy nghĩ thêm nhiều nữa, chỉ ngẫm rằng chân khí mới luyện thành này có thể mang tới nhiều điều có lợi cho hắn.
Sau khi Trần Thất luyện thành chân khí thì bỗng cảm thấy thân thể nhẹ đi một chút, bởi vì mới thử một chút đã bị hôn mê nên không dám thử nhiều Hòa Sơn Kinh nữa, thế là thử diễn Thiết Cốt Công mà Đại trại chủ truyền thụ cho, và rồi lần diễn thử này khiến cho Trần Thất vô cùng chấn động.
Vị Thất trại chủ của đại trại Thiên Mã Sơn này vận pháp môn của Thiết Cốt Công thì khung xương toàn thân bỗng phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, cơ thể có chút nhẹ đi, cơ thịt căng lên, bắt đầu sản sinh khí lực, tiện tay vung một quyền vờ đánh một đòn lập tức vang lên tiếng vụt vụt, đây là tình trạng rất khó đạt được trong Thiết Cốt Công, vậy mà bỗng nhiên làm được một cách nhẹ nhàng.
Điều này chứng tỏ sức lực của Trần Thất ít nhất phải tăng lên tới ba phần, bỗng dưng công lực Thiết Cốt Công lại luyện tới tầng thứ ba, khiến cho Trần Thất vui mừng đến mức vò đầu bứt tai, không biết nên ăn mừng thế nào mới phải.
Trần Thất thầm nghĩ: Đại trại chủ từng nói luyện Thiết Cốt Công tới tầng thứ ba mới thật sự là nhập môn, có thể thoát thai hoán cốt, từ nay về sau khí lực sẽ càng ngày càng lớn hơn, không ngừng tăng trưởng.
Xem ra bài thần chú trên ba trang sách vàng ấy quả nhiên là diệu pháp có một không hai, đáng tiếc ta lại làm mất nhưng cũng may là ta đã học thuộc lòng rồi, về sau có thể suy nghĩ tỉ mỉ
Liên tiếp mấy ngày vừa rồi, sơn trại không có mối làm ăn nào, Trần Thất chuyên tâm luyện võ, mài giũa Thiết Cốt Công bỗng nhiên có sự đột phá.
Tầng thứ ba là đường ranh giới của Thiết Cốt Công, vừa mới đột phá được tầng cảnh giới này, Trần Thất càng ngày càng gầy, cơ thể cũng nhanh nhẹn hơn so với trước.
Mặc dù mấy vị trại chủ ở Thiên Mã Sơn phần lớn đều là những người thô lỗ nhưng không phải không có người nào là thanh mảnh.
Ở trên Thiên Mã Sơn tổng cộng có bảy vị trại chủ, dựa theo lệ cũ trong sơn trại thì người nào chết sẽ đề bạt người khác lên thay cho đủ số.
Cho nên số lượng trại chủ trên Thiên Mã Sơn luôn không thay đổi nhưng người cầm quyền thực sự thì lại chỉ có ba vị trại chủ đầu tiên, những người ở phía sau chỉ là có địa vị hơn một chút so với những đầu mục thông thường mà thôi, không thể nào làm Đại trại chủ của Thiên Mã Sơn được.
Đại trại chủ Hắc Toàn Phong một thân Thiết Cốt Công, đao thương bất nhập, sức mạnh vô cùng lớn, võ nghệ đứng đầu sơn trại.
Nhị trại chủ Song Âm tú tài Lục Hạo Chi xuất thân từ phái Âm Sơn, có trong tay Thất Bộ Âm Phong chưởng vô cùng hiểm hóc, trong phạm vi bảy bước là có thể đánh âm kình vào trong cơ thể quân địch, nếu không có nội công cực cao để chống đỡ thì không tới mấy ngày sẽ chết.
Tam trại chủ Trần Huyền Cơ cũng là khí đồ của một danh môn đại phái, chỉ là từ trước tới giờ ông ta không chịu nhắc tới quá khứ của mình, có trong tay Tứ Lăng Thục Đồng côn pháp, cũng cực kỳ có uy phong, là mãnh tướng xông trận của đại trại Thiên Mã Sơn.
Võ nghệ của Trần Thất bỗng nhiên tiến bộ vượt bậc, những người khác thì vẫn chưa cảm thấy có điều gì không ổn nhưng Nhị trại chủ Song Âm tú tài Lục Hạo Chi đã phát hiện ra.
Ban đầu Song Âm tú tài Lục Hạo Chi có nảy sinh chút suy nghĩ xấu xa nham hiểm, thân làm quân sư của đại trại Thiên Mã sơn, tâm tư dĩ nhiên phải tinh tế hơn người khác một chút.
Sau khi hắn ta phát hiện Trần Thất có được chân truyền Thiết Cốt Công của Đại trại chủ mới được mấy tháng mà võ nghệ đã đuổi kịp vài vị trại chủ được bầu lên cho đủ số, trong lòng không biết đã tính toán bao nhiêu lần, duyên cơ chuyện này là do đâu.
Dù cho Lục Hạo Chi tự phụ có chút mưu trí nhưng hắn ta tuyệt đối không thể nào ngờ tới chuyện Trần Thất lại gặp được chuyện kỳ ngộ trong truyền thuyết, thế là lại dồn tâm tư