Trần Thất cũng không biết loại thư được dán bùa chú này, quá nửa là do Tiên sư tùy quân chế ra, nếu không biết mở ra đúng cách, chỉ cần đôi chút sơ sảy phá hỏng, lá thư sẽ hóa thành tro bụi ngay lập tức.
Vốn dĩ vương triều Trung Thổ từng dùng cách này để truyền đi các loại thư tín cực kỳ cơ mật, đến sau này, nhiều đạo sĩ có pháp lực cũng thường dùng thuật pháp này để truyền tin tức đi.
Hắn theo thói quen vận dụng Thái Thượng Hóa Long quyết lên chỗ dán của phong thư, Thái Thượng Hóa Long quyết liền phá tan tấm bùa dán thư, tiện thế cắn nuốt hết pháp lực của phong thư, coi như tẩm bổ.
Trần Thất rút lá thư bên trong ra liếc mắt nhìn một cái, trong lòng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Điều lá thư này đề cập đến không phải gì khác mà chính là chuyện Hắc Long Vương đồng ý kết làm thông gia với thái thú quận Thiên Đô Triệu Mãn Trà, cùng nhau xuất binh tấn công Duyện Châu.
Trong thư nói: “Con út của Hắc Long Vương tên Nguyệt Tâm Đăng năm nay mười chín, tuổi trẻ lễ mạo, vừa khéo bằng tuổi với nữ nhi Triệu Quan Âm, hai nhà nguyện cùng kết duyên Tần Tấn, công chiếm Duyện Châu, cùng chia lãnh thổ.” Vân vân như thế, thư còn nói lần này Hắc Long Vương đến cầu hôn, đặc biệt đưa đến rất nhiều lễ vật, trong đó quý giá nhất là mười vạn phù tiền.
Trần Thất thấy món hàng giữa chừng thay đổi, tất nhiên cũng không biết mười vạn phù tiền là gì, nhưng xem giọng điệu trong thư thì dường như cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ, liền gọi Bức Cát tới đưa lá thư cho con dơi tinh đầu bạc xem, hỏi:
- Lão ở Thiên Đô đã lâu, có biết được Hắc Long Vương và mười vạn phù tiền này có ý nghĩa gì không?
Bức Cát nhìn lá thư một hồi, bỗng nhiên kinh hãi nói:
- Lão gia, mười vạn phù tiền này là thứ vô cùng lợi hại, xem lần này Hắc Long Vương ra tay hào phóng như thế, chỉ e Duyện Châu nguy to rồi.
Bức Cát nói với Trần Thất:
- Tiên đạo môn phái vốn dĩ không cần đến vàng bạc của nhân gian, nhưng dù sao cũng có đồ vật cần phải giao dịch.
Năm đó có một đại yêu tên là Cáp Thập Nhất, có được long khí thiên tử, trải qua mấy đời làm chủ Trung Thổ, khai sáng vương triều Vân Cẩm phồn vinh thịnh thế, chính là tên yêu quái duy nhất lên ngôi vị hoàng đế, mà vương triều Vân Cẩm sau này cũng không có yêu quái nào đăng cơ hoàng đế.
Con đại yêu này nghe lời một đạo nhân, sáng tạo ra một loại tiền có ký hiệu, để người tu đạo thi triển bên trong một thứ thuật pháp phong ấn, gấp thành hình đồng tiền, bên ngoài hình bát giác, tên gọi là phù tiền.
Người bình thường cũng có thể sử dụng phù tiền này để phóng ra pháp thuật, mang theo bên người cũng rất thuận tiện, vì thế trở thành thứ tiền tệ lưu thông trong tiên đạo.
- Pháp thuật được các đạo môn phái tu tập trong thiên hạ rất nhiều, pháp lực mạnh yếu cũng khác biệt, vì thế ban đầu phù tiền cũng có đủ màu đủ loại, hỗn loạn không thống nhất.
Mãi tới thời con cháu bảy đời của Cáp Thật Nhất là Cáp Thiên Luân, mới sáng tạo ra cách thức chế tạo của phù tiền, lấy hỏa thuật làm tông lưu, chia làm tám bậc, phù tiền có giá trị thấp nhất có thể phóng ra một đạo pháp thuật liên tục chín cấm chế, cứ thế mà suy ra, phù tiền có giá trị cao nhất có thể phóng ra một đạo pháp thuật liên tục bảy mươi hai cấm chế, trong đó mỗi một bậc phù tiền hơn kém nhau mười lần.
Sau này vương triều Vân Cẩm bị diệt.
Triều đại thay đổi, cách thức chế tạo phù tiền do Thiên Luân sáng tạo cũng vẫn được sử dụng, chẳng qua thay đổi pháp thuật cần dùng mà thôi.
Ví dụ như bổn triều lấy Tiểu Chư Thiên Vân Cấm pháp để luyện chế phù tiền, gọi là vân tiền.
Bởi vì pháp lực của các triều đại tuy không giống nhau nhưng uy lực lại tương đương, thế nên phù tiền vẫn được lưu thông, nhưng mà từ từ hao mòn, càng ngày càng ít thấy.
Trần Thất nghe được những lời của Bức Cát, không khỏi sinh lòng cảm phục đối với sáng kiến của đế vương thứ bảy Cáp Thiên Luân, hoàng đế khai quốc của vương triều Vân Cẩm Cáp Thập Nhất, lòng thầm nghĩ: “Quả thực phải là bậc tài trí vô cùng mới có thể sáng tạo ra phương pháp làm phù tiền này, người tu đạo trong thiên hạ vốn dĩ không cần đến tiền tài, không h4m muốn hưởng thụ vật chất, nhưng có phù tiền này là có thể giao dịch mua bán, nhất là phù tiền có thể phóng ra pháp thuật, chỉ cần tài phú dồi dào thì cho dù pháp lực yếu kém cũng không sợ gặp phải đại địch.
Cùng lắm thì một lần ném ra vạn tiền, quân địch có nhiều cỡ nào cũng chết hết.”
Trần Thất liền lập tức khiêm tốn lĩnh giáo, hỏi:
- Tám bậc phù tiền này, không biết tên gọi là gì?
Bức Cát cười nói:
- Tên gọi của tám bậc phù tiền được phân chia dựa theo tám tầng cảnh giới đầu tiên đầu tiên của Luyện Khí.
Tên là: Thai tiền, Khiếu tiền, Cảm tiền, Sát tiền, Cương tiền, Đan tiền, Đạo tiền, Kiếp tiền, tương ứng với tám tầng cảnh giới đầu tiên của Luyện Khí.
Chẳng qua, đương thời rất ít người có thể tu luyện thành được qua cảnh giới Đan Thành, trên đời này phù tiền có giá trị cao nhất được lưu thông cùng lắm là Đan tiền mà thôi, nếu ngẫu nhiên có Đạo tiền, Kiếp tiền thì cũng đều là vật trân quý được lưu truyền ngàn năm, cũng không có cấp bậc phù tiền nào có thể trao đổi.
Bức Cát ngừng một chút lại tiếp tục nói:
- Mười vạn phù tiền trong lời nói của Hắc Long Vương theo lệ thường đều là Thai tiền bậc thấp nhất, nhưng chưa chắc hắn đã mang đến mười vạn Thai tiền, có lẽ sẽ mang món khác có giá trị phù tiền tương đương đến thay thế.
Trần Thất không khỏi sửng sốt, không kìm được nói:
- Nếu như thế, chẳng lẽ hắn có thể mang ra một Đan tiền tương đương mười vạn Thai tiền?
Bức Cát hơi thở dài, nói:
- Nếu Hắc Long Vương quả thực có thể mang đến một Đan tiền, phù tiền này giống như một chưởng toàn lực của cao nhân đạt cảnh giới của Luyện Khí tầng thứ sáu là Đan Thành, e rằng muốn diệt được một nửa của mười vạn đại binh vây công phủ Bàn Long cũng không phải chuyện dễ.
Trần Thất nghe tới đó mới mơ hồ hiểu được sự lợi hại của Hắc Long Vương cùng uy lực của mười vạn phù tiền.
Trong lòng Trần Thất hơi cân nhắc, thầm nghĩ: “Đem mười vạn phù tiền cho Triệu Mãn Trà cũng không hay, chi bằng ta ngang ngược ra tay cướp nó về mình.
Tuy rằng đắc tội Hắc Long Vương, cùng lắm ta giải quyết sạch sẽ, hẳn là Hắc Long Vương cũng không thể biết được.
Hắn thầm tính toán một hồi, nhưng mà khổ nỗi không có tin tức gì, không biết mười vạn phù tiền được vận chuyển ở đâu, lúc này mới hối hận khi nãy giết người nhanh quá, không lưu lại một người sống nào, giờ muốn ép hỏi cũng không được.
Trần Thất suy nghĩ một hồi, cuối cùng tạm thời bỏ qua việc này, vẫn trở về doanh trại của mình,