Bên này Trần Thất gi.ết ch.ết Hắc Công Trác dễ như trở bàn tay, thu phục thuộc hạ của ông ta, làm cho ba con hổ yêu bên kia đang muốn nghỉ ngơi đều sợ hãi.
Chẳng qua không đợi bọn họ kịp phản ứng thì Trần Thất đã dẫn thuộc hạ xông tới đánh lén về phía bọn họ.
Trần Thất đạp lên đầu quân sư đầu heo vốn là thuộc hạ của Hắc Công Trác, con heo yêu này có cơ thể to béo, đạp lên rất là thoải mái, bên ngoài cơ thể lại có hỏa nha đang tung bay, thật sự uy phong lẫm liệt.
Ba huynh đệ Vương Sơn Quân muốn chạy trốn nhưng bị Trần Thất phóng hai lượt Hỏa Vũ Tiễn tới, lập tức làm cho ba huynh đệ bọn họ từ bỏ ý nghĩ bỏ trốn.
Pháp thuật tạo gió của ba con hổ yêu này tuy có thể thổi bay Lưu Hỏa Thiên Đăng của Hắc Công Trác, nhưng lại không làm gì được Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất, lúc nãy nếu không phải Trần Thất cố ý nương tay thì ba con hổ yêu này đã bị bắn chết rồi.
Ba huynh đệ Vương Sơn Quân âm thầm kêu khổ, một tên Hắc Công Trác thì không nói, pháp lực lợi hại, thuộc hạ tiểu yêu cũng nhiều, ba huynh đệ bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng có thể ngang vai ngang vế.
Nhưng gặp phải một nhân vật có pháp lực lợi hại hơn Hắc Công Trác gấp mười lần, thuộc hạ cũng nhiều hơn Hắc Công Trác ba lần, ánh mắt của ba huynh đệ đều có chút tuyệt vọng.
Trần Thất nhìn đám yêu binh này, trong lòng đã không nghĩ tới cách đánh trận này, mà nghĩ tới tiếp theo nên phát triển “Sự nghiệp của Trần Đại đương gia” hắn như thế nào.
Chỉ cần thu phục ba con hổ yêu này, cộng thêm thuộc hạ của Hắc Công Trác để lại nữa, trong tay Trần Thất đã vượt qua một ngàn ba trăm người và yêu, tốp binh lực này muốn làm chuyện lớn thì còn lâu mới đủ, nhưng dùng để cắt đất xưng danh Sơn đại vương thì cũng xem như là một đội quân tinh nhuệ.
“Ta đã hỏi qua lão nhân Bức Cát kia, chín huyện bốn phủ quận Thiên Đô, ngoại trừ có chín tòa huyện thành bị Trảm Yêu tướng quân Hỏa Toan Nghê Vương Đương chiếm mất, bản thân Thái thú Triệu Mãn Trà chỉ chiếm mỗi phủ Bàn Long, con yêu vương kia ở phủ Trần Lưu, hai đứa con trai con gái của Triệu Mãn Trà là Triệu Hồng Bào và Triệu Quan Âm một người ở phủ Đại Danh, một người ở phủ Thiên Vận, mười tòa huyện thành còn lại đều chỉ có những binh lính già cả yếu bệnh, bởi vì quá mức nghèo khó lại hay bị cắt đứt đường xá nên chiếm được thì cũng bị cướp lại ngay.
Ngay cả Toan Nghê vương lúc này cũng không muốn gây chiến.
Nếu như ta đã có cơ hội này, tại sao lại không tiến đánh mười tòa thành còn lại?”
Lúc đầu Trần Thất không thể ở lại quận Đô Lương nữa, tới quận Thiên Đô vốn dĩ cũng tính tạm ổn định cuộc sống ở đây, sau đó có ý dựa vào năng lực của bản thân cất đầu dậy.
Đến lúc tới được quận Thiên Đô, gặp tình cảnh như bây giờ thấy khác hoàn toàn với tưởng tượng của chính mình, đâu đâu cũng nhốn nháo hoảng loạn, căn bản không ai quản thúc thì cũng không kiêng kị gì nữa.
Vả lại trong tay hắn có hơn một ngàn tạp binh, so với ba vạn thần binh của Thái thú Triệu Mãn Trà và năm vạn đại quân của Trảm Yêu tướng quân Hỏa Toan Nghê Vương Đương, tất nhiên chỉ là một con tép riu, nhưng so với bên ngoài thì hai đội đại quân đó cũng có thẻ tính là một đội quân mạnh.
Trần Thất đang suy nghĩ mình nên xuống tay như thế nào mới có thể bắt được nhiều cá nhất, bên kia Vương Sơn Quân và hai vị ca ca của hắn cũng bị Bức Nghênh, Bức Cát dẫn người bao vây.
Ba con hổ yêu này tuy cũng có chiêu pháp thuật tạo gió nhưng lại không giống Lưu Hỏa Thiên Đăng của Hắc Công Trác, lực sát thương mạnh nhất cũng chỉ có thể thổi bay người ta thôi.
Thuộc hạ của Trần Thất đa số là yêu quái, tên nào tên nấy da dày thịt béo cũng chỉ bị đánh lăn lộn mấy vòng liền có thể đứng lên tham chiến tiếp.
Cộng thêm gần đây Trần Thất liên tục dẹp xong hai hang ổ của Yêu vương, thu hàng tàn binh của Tiểu Phái, cũng tính là “Đại thắng” liên tục, nên khí thế của binh lính dưới trướng cũng dâng cao, Vương Sơn Quân bên này thì từ lâu đã không còn chút nhuệ khí nào.
Vương Sơn Quân nhìn thấy Trần Thất đứng trên một con heo vừa cao vừa to, ánh mắt sáng quắc, giống như lại muốn phóng ra pháp thuật Hỏa Tiễn lợi hại kia, trong lòng lập tức hồi hộp nghĩ thầm: “Nếu bây giờ đã ngã xuống rồi mà lại tiếp tục ngoan cố, chỉ sợ hắn đang nghĩ muốn ngâm rượu phong thấp xương hổ vậy, dù sao cũng không thể cứu vãn nữa, dứt khoát đầu hàng thôi.”
Vương Sơn Quân rống lên một tiếng nói:
- Vị lão gia này, Vương Sơn Quân mỗ khâm phục người là một anh hùng nên đồng ý đầu hàng người, làm lính tiên phong.
Không biết vị lão gia này có chịu kết giao không?
Trần Thất hét to:
- Nếu đã chịu đầu hàng thì nhanh buông vũ khí trong tay xuống.
Vương Sơn Quân hết cách, chỉ có thể bỏ thương sắt trong tay xuống, hai vị ca ca cũng theo hắn ném vũ khí trong tay đi.
Trần Thất lại dễ dàng thu phục thêm một đám yêu binh.
Đây cũng không phải bởi vì yêu quái núi Phù Lăng quá yếu mà do Trần Thất có được đạo quyết trong ba trang sách vàng, chính là đạo thuật thượng cổ, cao minh hơn tam phái lục đạo hùng mạnh nhất của môn phái tiên đạo hiện nay rất nhiều.
Những tên yêu quái chỉ dựa vào bản lĩnh của mình lĩnh ngộ thì làm sao có thể so được với đạo thuật thượng cổ truyền thừa được?
Mấy lần trước Trần Thất công phạt gặp phải Dã Áp tinh Linh Mao đại vương, Diêu Tử đại vương đều thuộc loại chim, đều bị hắn luyện hóa thành hỏa nha.
Sơn dương quái Hắc Công Trác thì hắn đã đồng ý với Bức Cát phải nhổ cỏ tận gốc.
Trần Thất cũng nghĩ qua, nếu như mình muốn thu Hắc Công Trác làm thuộc hạ sẽ làm lòng của người nhà họ Bức trở nên nguội lạnh, vả lại hắn lại không thiếu một thuộc hạ yêu quái như thế, nên cũng không có ý nghĩ chừa một con đường sống mà ra tay gi.ết ch.ết hắn.
Nhưng lần này thu phục ba con hổ yêu, hắn nhìn liền có mấy phần yêu thích, trong lòng nói thầm: “Ta thường thấy võ tướng thành danh đều có một con thú tốt để cưỡi, nhưng đám thuộc hạ yêu quái lại không có tên nào có thể ngồi, con heo yêu dưới chân này có thân thể to béo, nhưng cưỡi một con heo ra trận lại thành cái gì? Ba con hổ yêu này to lớn mạnh mẽ, vừa hay có thể làm thú cưỡi, còn có thể thay đổi.”
Ba huynh đệ Sơn Quân Vương bên này quỳ gối đầu hàng, Trần Thất liền kêu người kéo chúng tới, hắn phóng ra mấy miếng Phù Tiền Kim Cương Tam Muội Chân Hỏa tích góp được từ trong toà tháp cổ bên trong đan điền, biến thành ba quyển kinh văn rơi vào trong thức hải của ba con hổ yêu kia, lớn tiếng nói:
- Pháp lực của các ngươi thấp như vậy nhưng nếu đã đầu quân làm thuộc hạ của ta, thì ta sẽ cho các ngươi chút đồ tốt, chỉ cần cố gắng tu luyện quyển kinh văn này thì sẽ có một ngày có thể trở thành đại