Hai vị đệ tử núi Linh Thức là Vân sư tỷ và Lý sư muội đang ở một ngọn núi nhỏ ở thành Tiểu Phái đã quan sát hết tình hình đối đầu giữa Triệu Hồng Bào và Trần Thất.
Lý sư muội nói với sư tỷ của mình:
- Khó trách yêu quái trên núi Phù Lăng bỗng nhiên mất tích hết, hóa ra đều bị người này thu phục.
Pháp thuật của hắn cũng rất lợi hại, hai tỷ muội chúng ta làm sao có thể thu phục hắn?
Một lúc lâu sau Vân sư tỷ mới tin tưởng nói:
- Nếu không thể mạnh mẽ thu phục thì liên thủ với hắn.
Ba nghìn thiên lôi binh của Triệu Hồng Bào xuất thân từ môn phái hàng đầu phía bắc Lôi Điện Môn, ảo diệu tuyệt luân không kém Linh Thứu Vạn Sát đại trận của ta.
Nếu không có tỷ muội của ta giúp đỡ, dù hắn có thể tạm thời chống đỡ nhưng sớm hay muộn cũng bị Triệu Hồng Bào đánh bại.
Nếu chúng ta truyền thụ Linh Thứu Vạn Sát đại trận, hắn sẽ không sợ ba nghìn thiên lôi binh của Triệu Hồng Bào nữa.
Lý sư muội do dự:
- Nhưng Linh Thứu Vạn Sát đại trận chính là sư môn bí truyền, cứ như vậy truyền ra ngoài sợ không phải là chuyện hay.
Vân sư tỷ cười nói:
- Một khi những người này đã biết Linh Thứu Vạn Sát đại trận rồi thì sao có thể chống lại mệnh lệnh của ta? Diệu pháp của sư môn cũng không phải thứ mà người thường có thể biết được, hắn chỉ biết học được một loại trận pháp vô cùng diệu dụng, lại không biết rằng chỉ cần luyện loại trận pháp này, người bày trận đều phải do ta khống chế.
Bọn họ sẽ đều là thuộc hạ của ta, cũng không coi như tiết lộ bí truyền của bổn môn.
Lý sư muộn nghe Vân sư tỷ nói như vậy cũng nói:
- Nói vậy cũng đúng, Vân sư tỷ suy nghĩ sâu xa, hơn hẳn tiểu muội một bậc.
Vân sư tỷ nói:
- Một khi đã như vậy rồi thì tỷ muội chúng ta phải đến hỏi thăm người này.
Nếu hắn là người biết điều thì biết đâu ta lại có cách điều khiển hắn.
Hai tỷ muội vừa bàn xong bỗng nhiên nhìn thấy phía phủ Thiên Vận có một đám bụi đỏ cuồn cuộn bay lên.
Đám bụi đỏ này cũng rất kỳ lạ, bay cách mặt đất ba bốn trượng nhưng lại nhanh như ngựa, gào thét đến kinh người.
Vân sử tỷ nhìn thấy nhíu mày nói:
- Đây là Nhuyễn Hồng Sa mà Bắc La yêu vương tế luyện.
không ngờ Triệu Hồng Bào đi cầu vật ấy đến.
Lý sư muội đứng bên cạnh nói:
- Có lẽ là hắn cũng không chắc chắn giành phần thắng nên đi cầu pháp khí này, để đảm bảo thắng được thằng nhóc kia.
Vân sư tỷ gật đầu nói:
- Nhưng Nhuyễn Hồng Sa là bảo bối được Bắc La yêu vương tế luyện sau đó thì truyền cho đồ đệ Triệu Quan Âm.
Triệu Hồng Bào tuy mượn được nhưng muốn thao diễn thuần thục cũng phải mất hai ba ngày.
Chúng ta không thể chần chừ nữa, cần phải ra tay sớm mới được.
Vân sư tỷ vung tay lên, một ánh lửa lóe ra, hai vị đệ tử núi Linh Thứu nhoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Triệu Hồng Bào đang vận Nhuyễn Hồng Sa hóa thành bụi đỏ trăm trượng, nâng cả người mình lên mà phi thẳng.
Tu sĩ phải luyện khí đến mức ngưng sát công phu mới có thể cưỡi gió, có thể bay trên mặt đất, một ngày có thể bay hơn một ngàn dặm, nhanh hơn ngựa một chút.
Nếu tu vi kém hơn thì chỉ có thể mượn ngoại lực để bay.
Nhuyễn Hồng Sa xuất xứ từ tay Bắc La yêu vương, vốn dĩ là một loại pháp khí thượng đẳng vừa có khả năng tấn công vừa có khả năng bay lượn.
Chỉ là Bắc La yêu vương dù sao cũng chỉ có tu vi ngưng sát đỉnh phong.
Thả Nhuyễn Hồng Sa ra có thể hóa thành bụi đỏ trăm trượng, cũng giống như người có thể cưỡi gió, có thể bay nhưng không thể bay quá cao.
Trái với dự đoán của hai vị đệ tử núi Linh Thứu, thấy đã đến phía ngoài thành Tiểu Phái, Triệu Hồng Bào không đi về phía quân doanh nghỉ ngơi hồi phục trước mà khống chế Nhuyễn Hồng Sa phi đến tường thành của thành Tiểu Phái.
Triệu Hồng Bào trong lòng thầm nghĩ: "Với Nhuyễn Hồng Sa lấy từ chỗ muội muội, nếu ta bất ngờ ra tay đánh tên tiểu tặc kia thì nói không chừng chỉ một tiếng trống sẽ làm cho tinh thần hăng hái thêm, lấy lại được thành.
Dù thế nào thì dựa vào lực lượng của Nhuyễn Hồng Sa ta cũng có thể thong dong rút đi."
Tay Triệu Hồng Bào cầm một quả hồ lô hồng ngọc, trong hồ lô cuồn cuộn cát đỏ, lao về phía tường thành Tiểu Phái.
Trần Thất mới vừa thu pháp thuật đang đứng trầm tư trên tường, bỗng nhiên thấy được một đám bụi đỏ trăm trượng lao tới, không chút nghĩ ngợi mà thả Hỏa Vũ Tiễn ra.
Hơn mười mũi Hỏa Vũ Tiễn gặp bụi đỏ trăm trượng lập tức tạo nên tiếng nổ vang trời.
Mỗi một mũi Hỏa Vũ Tiễn đều có thể khiến bụi đỏ trăm trượng nổ tung thành một cái động lớn.
Nhưng Nhuyễn Hồng Sa này cực kỳ thần dị, nổ xong lại hợp lại, chỉ trong tích tắc đã khôi phục lại chỗ bị nổ tung.
Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất không làm bị thương đối thủ.
Trần Thất thấy Hỏa Vũ Tiễn không có tác dụng liền thu tay lại đẩy Chân Long Pháo ra.
Khí kình hóa thành một con rồng màu vàng, nhảy vào giữa đám khói hồng do Nhuyễn Hồng Sa biến thành, bỗng chốc sinh ra một luồng lực cắn nuốt.
Nhuyễn Hồng Sa cũng tự sinh ra một lực để kháng cự.
Trong phút chốc, Chân Long Pháo cùng Nhuyễn Hồng Sa không bên nào kém hơn bên nào, tự lao vào giao đấu.
Đây là lần đầu tiên Trần Thất gặp tình huống như vậy, chỉ có thể liên tiếp phát Chân Long Kình ra, Chân Long Pháo đọ sức với Nhuyễn Hồng Sa trong chốc lát trên không trung thì dần dần dời về phía Trần Thất.
Trần Thất có được ba trang sách vàng tu luyện hai loại thượng cổ đạo thuật, Thái Thượng Hóa Long quyết cắn nuốt không ít sinh linh, pháp lực bản lĩnh cũng không kém Triệu Hồng Bào.
Chỉ là Triệu Hồng Bào dùng lực lượng của Nhuyễn Hồng Sa, còn hắn chỉ có thể dựa vào tu vi tự thân nên không ngăn cản được.
Trần Thất thấy Chân Long Pháo có vẻ không địch lại được thì quát to một tiếng, ba mươi con hỏa nha bay ra.
Lần trước hắn cùng Triệu Hồng Bào đấu với nhau, bởi vì đối thủ có ba nghìn thiên lôi binh quá lợi hại, không gọi hỏa nha ra được nên không thả ra.
Lúc này có cơ hội, Trần Thất cũng không biết Triệu Hồng Bào tìm được một pháp khí lợi hại như vậy, nhưng nghĩ hỏa nha chân khí bá đạo vô cùng, nhất định có thể luyện hóa bụi đỏ trăm trượng của đối phương.
Lần đấu phép này trông đẹp hẳn lên, Nhuyễn Hồng Sa hóa thành bụi đỏ trăm trượng cùng Chân Long Kình hình rồng màu vàng đấu qua đấu lại, còn có ba mươi con hỏa nha tung bay vỗ hai cánh muốn thổi tan bụi đỏ.
Cùng lúc đó Hỏa Vũ Tiễn bắn r.a nổ tung bụi đỏ trăm trượng mà Nhuyễn Hồng Sa biến thành.
Bị ba mươi con hỏa nha quấy nhiễu, Triệu Hồng Bào