Hầu Đông Thần cũng là hạng người có nhiều kinh nghiệm nghênh chiến đại địch, Phá Toái Hư Không Ấn Pháp bị phá, hắn cũng không chút bối rối, pháp quyết trong tay cũng không chút lơi lỏng, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo quát khẽ một tiếng.
Phá Toái Hư Không Ấn Pháp bị Điêu Tuyết phá vỡ, ngay sau khi Trảm Tình kiếm bay qua bỗng nhiên lại ngưng tụ lần nữa.
Điêu Tuyết thấy thế cũng giật mình sợ hãi, nàng mới mười ba mười bốn tuổi, tuy trước đây không lâu đột phá cửa ải khó là luyện khí tầng thứ ba cảm ứng, nhưng lại còn chưa tới bước ngưng kết sát khí, thật sự dựa vào pháp lực bản thân thì căn bản không phải đối thủ của Hầu Đông Thần.
Nàng cũng là hạng người có tư chất thông minh, quát một tiếng cả người vọt lên, Trảm Tình kiếm quay đầu trở về vẽ ra một hình vòng cung cực lớn, tranh ở phía trước Phá Toái Hư Không Ấn Pháp của Hầu Đông Thần, người và kiếm hợp nhất dùng một chiêu vô thượng kiếm pháp của Vong Tình Đạo, Phi Hồng Trảm Hư Không.
Hầu Đông Thần cười đắc ý, cũng không có nhân cơ hội làm ra động tác khác mà cứ cúi mình như vậy rồi biến thành một làn khói mỏng, thoáng cái liền chui vào bên trong cánh rừng ở phía sau, vụt qua mấy cái cây to rồi tự biến mất không thấy gì nữa.
Mà Phá Toái Hư Không Ấn Pháp được hắn ngưng tụ lại một lần nữa bị tiêu tán.
Điêu Tuyết cầm Trảm Tình Kiếm trong tay nhìn thấy thế vừa là hài lòng vừa là tức giận, bởi vì cuối cùng nàng cũng hiểu chính mình vừa bị Hầu Đông Thần lừa một cú.
Hầu Đông Thần tuy có thể ngưng kết lại Phá Toái Hư Không Ấn Pháp lần nữa nhưng lại không thể để Phá Toái Hư Không Ấn Pháp vừa ngưng kết lại này phát huy uy lực như trước, chỉ là một chiêu trò dọa người mà thôi.
Nhưng chiêu trò dọa người này lại làm cho Điêu Tuyết triệu Trảm Tình kiếm về hộ thân, nếu không một kiếm Trảm Tình bay qua Hầu Đông Thần chắc chắn phải chết.
- Đáng ghét, người Chân Không Đạo này đều giả dối gian xảo, đặc biệt là Chân Không Âm Dương Độn Pháp của bọn họ, thực sự quá bóng loáng, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ không tha cho hắn.
Điêu Tuyết tức giận thu lại Trảm Tình kiếm, thân thanh phi kiếm này gần như trong suốt mơ hồ có một tầng như tuyết như băng nhưng để tâm nhìn kỹ thì lại giống như không phải vật thật.
Vừa vặn không bàn mà hợp với Thái Thượng Vong Tình, tâm như trời cao, có ý giống như có tình lại như vô tình, có tình lại vong tình.
Chính là một thanh phi kiếm có lai lịch của Vong Tình Đạo.
Lúc Điêu Tuyết với Hầu Đông Thần đánh nhau, con linh thú Hương Thú kia vẫn đứng trên đầu vai nàng, hình như không hề sợ hãi chút nào, bốn cái vuốt nhỏ màu hồng phấn của nó bám chặt lên áo của Điêu Tuyết, đôi mắt nhỏ màu lửa đỏ đảo tới đảo lui liên tục.
Lúc này Điêu Tuyết thu lại Trảm Tình Kiếm, nó mới xì xì phun ra một ngụm khí thơm, để khắp mặt đất đều là hương trăm hoa.
Điêu Tuyết bị nó làm cho ngứa ngáy ở cổ, không khỏi bật cười thành tiếng, hét lớn: “Đi thôi, đi thôi! Hầu Đông Thần của Chân Không Đạo cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, ta còn muốn đi xem Loan Hề có bộ dáng như thế nào, có phải là đẹp hơn ta không.
Thú nhỏ, ngươi đừng phá rối nữa…”
Sau khi Trần Thất chia tay Triệu Hồng Bào, trong lòng liền có một lý tưởng hào hùng tràn đầy trong lòng.
Hắn rời khỏi đại doanh của Triệu Hồng Bào ngửa mặt nhìn phía chân trời đằng xa kia, nhàn nhạt lẩm bẩm: “Trần Thất ta vốn là một tên cướp, nhưng bắt đầu từ hôm nay liền phải làm một đại khấu.
Ta muốn làm cho bất cứ kẻ nào nghe thấy cái tên Trần Thất này đều không dám khinh thường, bất luận là Tam Phái Lục Đạo, hay là mười chín Đại Khấu, lại hoặc là đại phái Tây Vực, yêu vương gì đó đều đến hết đi, Trần Thất ta nhất định sẽ tiếp đón từng người từng người một.”
Từ khi hắn tu tập Thái Thượng Hóa Long Quyết và Hỏa Nha Trận tới giờ thì tâm tư không ngừng thay đổi, đã dần dần có tâm cảnh bằng với đạo hạnh của chính mình.
Lần này Trần Thất cố ý không giấu giếm danh tính với Triệu Hồng Bào, chính là quyết định làm một nhân vật ngạo khiếu phong vân, không bao giờ sợ hãi rụt rè nữa, cũng không sợ bất cứ khiêu chiến nào nữa.
Trần Thất đánh nhau với Loan Hề mấy lần, đã hiểu rất rõ chính mình đã có tư cách ngang vai ngang vế với đệ tử của bất cứ danh môn đại phái nào.
Chỉ là chính hắn vốn đã quen làm cướp nên cũng không cảm giác như thế.
Cái gọi là bảo kiếm phải rèn luyện ngàn lần, mới có thể sắc bén rời vỏ, tướng quân trăm trận mới có thể oai phong lẫm liệt.
Trải qua mấy tháng tôi luyện, cuối cùng Trần Thất cũng thể hiện hết tài năng, nuôi dưỡng được khí thế bất khuất trong lòng.
Trần Thất ngửa mặt nhìn trời rất lâu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hẳn, mặc dù Triệu Hồng Bào đã nói hết những đội quân muốn tới cướp thiên thư của Thiên Hà lão tổ cho hắn nghe, mỗi một đội quân đều không phải là hắn có thể dễ dàng đánh bại nhưng lúc này Trần Thất đã không còn sợ hãi.
Hắn thu lại ánh mắt, cười nhạt nói:
- Nay đạo pháp của ta không hề thua người khác, chỉ là ánh mắt, kiến thức lại thua người ta rất nhiều.
Nhưng chỉ cần ta trải qua rèn luyện nhiều hơn thì những thứ này cũng có thể rèn luyện ra được.
Vừa nãy ở trong đại doanh của Triệu Hồng Bào ta vẫn luôn nghĩ khí thế của kẻ địch quá mạnh, nhanh tìm đường trốn thôi.
Nhưng lúc này bỗng nhiên lại có một loại ý nghĩ muốn hiểu biết về anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.
Thôi vậy, cứ để ta nhìn xem, rốt cuộc là Thái Thượng Hóa Long quyết, Hỏa Nha Trận, Thôn Nhật Thần Viên Biến của Thiên Hà lão tổ truyền lại lợi hại hay là pháp lực của Tam phái Lục đạo, yêu vương các nơi sắc bén hơn.
Trần Thất cười dài một tiếng, sải bước kéo ra, vóc người của hắn vốn khá cao, vận dụng khinh công này giống như kéo căng cánh thuyền buồm lớn, nhoáng cái bay lên liền đi xa.
Triệu Hồng Bào vừa tiễn Trần Thất đi, không kịp quay gót liền nghe được ngoài đại doanh có tiếng cười dài, trong lòng hắn hơi run lên, bỗng nhiên nghĩ thầm:
- Tên cướp này, ta lúc đầu thấy hắn tuy khôn khéo lanh lợi, nhưng dù sao có xuất thân không tốt có chút nhát gan, ánh mắt, kiến thức cách ăn nói cũng đều rất kém, một bộ dạng vô cùng giống dế nhũi.
Nhưng sau khi nói chuyện thật lâu xong, khí chất của hắn dần dần thay đổi, một tiếng cười dài vừa nãy, khí phách hào hùng vượt qua mây trời, đã… không phải là vật trong ao nữa.
Mặc dù Triệu Hồng Bào có tư chất không tính là hơn người, nhưng dù sao cũng là đệ tử của một đại môn phái Lôi Điện đứng đầu biên giới phía Bắc, phụ thân lại đang nhận chức Thái thú, bạn bè thân thích rất nhiều người đều có thân phận địa vị, bản lĩnh xuất sắc.
Bàn về ánh mắt cũng không tính là tệ.
Lúc đầu hắn cũng có chút xem thường Trần Thất, chỉ cảm thấy tên cướp này chẳng qua ngẫu nhiên gặp may, lúc này mới có được kỳ ngộ thì sớm muộn cũng bị người ta gi.ết ch.ết, cướp đi tất cả mọi thứ.
Nhưng tiếng cười dài ngoài đại doanh vừa nãy lại làm cho trong