Chương 06: Án cắt chi (06)
Bởi vì một câu nói của Tiêu Tiêu mà Giản Mạc phải cau mày, cầm báo cáo của nhân viên nghiệm thi cùng báo của bên phòng Pháp chứng, cẩn thận đọc kĩ.
Căn cứ theo báo cáo nghiệm thi, thi thể và cái đầu vừa mới phát hiện có bề mặt cắt vô cùng giống nhau, không loại trừ khả năng là cùng một người, nhưng mức độ phân hủy không đồng nhất. Mức độ phân hủy của thi thể rõ ràng là thấp hơn mức độ phân hủy của phần đầu, mặc dù phần đầu nằm trong cống thoát nước, nhiệt độ của nước thấp làm chậm quá trình phân hủy nhưng tóc đã rụng rất nhiều, hẳn là được tạo thành từ ba đến năm ngày sau khi chết. Nhưng hiện tượng cương thi của thi thể đã dần biến mất, thi thể đã bắt đầu mềm lại, hẳn là đã chết được khoảng 36-48 tiếng đồng hồ. Báo cáo của phòng Pháp chứng cho ra đáp án vô cùng rõ ràng, phần đầu cùng phần thân có DNA không tương thích.
"Chẳng lẽ đã xuất hiện người bị hại thứ hai?"
"Chắc chắn là vậy, nếu như cùng một người thì sao có thể xuất hiện hai DNA?"
"Sáng nay đã phát hiện được một nạn nhân là Hạ Vũ, đã chắc chắn thân phận, như vậy nạn nhân được phát hiện hôm ngày 13 là ai?"
"Có phải là giết người liên hoàn không? Báo cáo của nhân viên nghiệm thi cho thấy vết cắt trên hai thi thể có thủ pháp tương tự, không loại bỏ khả năng là cùng một người gây ra."
"Bất kể thân phận nạn nhân là gì, chúng ta có nên điều tra những tư liệu đã có trong tay trước không?" Giản Mạc nhìn tổ viên của mình, trong mắt lộ ra tức giận, nguyên nhân nổi giận đương nhiên không phải vì mọi người thảo luận ồn ào mà là vì sự tàn nhẫn của hung thủ. Vốn tưởng rằng chỉ cần tranh thủ thời gian bắt được hung thủ thì liền có thể bảo vệ những người còn chưa bị sát hại, nhưng không ngờ rằng tới lúc này đã xuất hiện hai người bị hại.
"Lão đại, bọn em đi xem băng ghi hình được mang về hôm nay, còn chưa xác định được danh tính của thi thể, trên tay chúng ta cũng không có chứng cứ gì, nhưng về phía Hạ Vũ đã có điểm đột phá, em nghĩ chúng ta có thể tìm đường đi từ hướng này."
Mọi người đi đến phòng ghi hình, mở từng cái băng ghi hình, thời gian là từ lúc Hạ Vũ bắt đầu ra ngoài cho đến đoạn thời gian trước khi mất tích.
Xem đi xem lại đống băng ghi hình, nhưng rất kì lạ, trong băng ghi hình không phát hiện được điều gì, nhưng đám người Giản Mạc cũng không bỏ cuộc, bây giờ chuyện có thể làm không nhiều, mấu chốt để phá án là trên đống băng ghi hình này. Tóm lại, bọn họ không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội tìm ra chút manh mối nào.
Trong lúc mọi người còn đang cắm đầu xem thì giờ tan sở đã lặng lẽ đến, Giản Mạc để cho mọi người về nghỉ ngơi trước. Cảnh sát cũng là người, cũng cần phải nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần thì mới có tinh lực đi bắt phạm nhân. Mình là người cuồng công việc không có nghĩa là người khác cũng cuồng giống như mình.
Đám người Lương Diệc cũng hiểu tính tình của Giản Mạc, chỉ nói trước khi về đi mua sandwich cho cô.
Giản Mạc gật đầu, trong lòng cảm động, lúc gặp được đồng đội tốt, mặc kệ tính tình của bạn có bao nhiêu lạnh nhạt, trải qua nhiều chuyện, trong lòng cũng sẽ dành cho bọn họ một cánh cửa sổ, khi gió thổi vào đều là ấm áp.
"Bác sĩ Mộc?" Gặp lại cô gái trước mặt mình, Giản Mạc nghi hoặc, chẳng lẽ cũng làm việc cho đến giờ này giống mình à? Trong lòng đoán như vậy nhưng vẫn không ngăn được Giản Mạc nghĩ đến những chuyện khác khác, ví như: bây giờ mình đang ngồi trong phòng ghi hình, sao cô gái này có thể biết được? Hơn nữa, bây giờ xuất hiện ở đây là vì cái gì?
Giống như biết được nghi ngờ của Giản Mạc, Mộc Hi Lương giơ túi thức ăn lên, nói: "Lúc nãy xuống lầu mua đồ trùng hợp nhìn thấy phòng làm việc của cô vẫn còn sáng, đoán chừng cô còn chưa tan ca, sau đó lại nghe đồng nghiệp của cô nói cô đang làm việc trong phòng ghi hình, hỏi tôi có đi lên không, sau đó đem sandwich mua cho cô đưa tôi để tôi đem lên." Mộc Hi Lương lấy từ trong túi một phần sandwich cùng một ly sữa bò nóng rồi đặt lên bàn.
Thật ra khi nhìn thấy phòng làm việc của tổ trọng án còn sáng đèn, Mộc Hi Lương là ngẩn người đứng nhìn nơi phát ra ánh sáng đó, hồi tưởng lại những lúc cô ở cùng nàng trước đây, cũng giống như bây giờ, hết lần này đến lần khác bảo nàng mang sandwich đến cho cô. Nhiều năm như vậy, còn chưa bỏ thói quen này sao?
"À.... Cảm ơn." Giản Mạc nhìn bữa tối trên bàn, nói cảm ơn.
Trên mặt Giản Mạc là lúng túng, mấy người kia sao lại lười đến vậy, không thấy làm phiền người khác à? Hơn nữa Giản Mạc càng ngày càng không hiểu Mộc Hi Lương đang làm gì, luôn cảm thấy người này quá khác với người không nhiệt tình trong lời đồn, đối đãi với mình quá ân cần đi.
"Tiện tay mà thôi, Giản Mạc, không ngại tôi gọi cô như vậy chứ?"
"Không ngại." Lúc nghe người khác gọi mình là Madam thì không cảm thấy gì, ngược lại khi người trước mặt gọi tên của mình, trong lòng có cảm giác là lạ, nhưng lại không giải thích được.
"Người mà Giản Mạc đang xem chính là nạn nhân được phát hiện vào sáng nay sao?" Mộc Hi Lương nhìn cô gái xuất hiện trên màn hình, quay đầu kiểm chứng với Giản Mạc.
Khúc này là lúc nạn nhân còn đang đi mua đồ, camera không thể quay được toàn thân và mặt mũi của nạn nhân, lấy tính cách của Mộc Hi Lương, nàng cũng không quá kì vọng Giản Mạc sẽ trả lời mình.
"Ừm." Giản Mạc cầm lấy sandwich trên bàn, nghe câu hỏi của Mộc Hi Lương, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Ánh mắt nhìn phần sandwich trong tay mình, không biết phải làm sao, rõ ràng trước khi nhìn thấy sandwich thì không có cảm giác đói bụng, thế nhưng mỗi lần Mộc Hi Lương đưa đồ ăn cho mình thì cảm giác đói bụng đến rất nhanh, đúng là hiện tượng kì quái.
"Giản Mạc không cảm thấy người đàn ông đứng bên trái rất kì lạ sao?" Mộc Hi Lương nhìn hình ảnh tua đi tua lại trên màn hình, quay đầu nhìn Giản Mạc đang ăn sandwich uống sữa bò nóng.
Nghe Mộc Hi Lương hỏi như vậy, Giản Mạc thả miếng sandwich đã ăn được một nửa cùng ly sữa nóng xuống, nhìn màn hình.
Lúc này màn