Trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts năm 1995.
Draco Malfoy và Harry Potter đã biến mất. Chưa được một ngày, gần như không một ai để ý đến, nhưng những người bạn thân thiết của cả hai đã bắt đầu lo lắng. Tất cả, dường như đều nhận ra, bằng một loại trực giác vi diệu nào đó, rằng cả hai đã thật sự biến mất, và rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Hầm độc dược của giáo sư Severus Snape, Chủ nhiệm Nhà Slytherin.
"Trò Zabini, trò Parkinson, ta chắc chắn rằng trò Malfoy đã trưởng thành và có đủ bộ phận để có thể tự lết về ký túc xá khi cần thiết." Giáo sư Snape quắc mắt nhìn hai học sinh Nhà mình đang bồn chồn trước mặt.
Pansy Parkinson nâng cao tông giọng vốn đã hơi the thé của mình: "Nhưng thưa Chủ nhiệm, đã một ngày..."
"Gần một ngày." Blaise Zabini ngồi bên cạnh nhỏ giọng chỉnh lại.
"Im đi, Blaise!" Pansy ré lên: "Cậu không được phép ngắt lời người khác khi họ đang nói, và cũng sắp qua một ngày rồi!" Sau đó con bé nói tiếp: "Đã một ngày rồi, thưa Chủ nhiệm, Draco đã biến mất, không hề nói trước với tụi em. Và lúc Blaise ngủ dậy hồi sáng sớm đã không thấy cậu ấy trong kí túc xá, cả Goyle lẫn Crabbe cũng không hề gặp cậu ấy. Draco đã biến mất."
"Tôi có nghe thấy, cho nên tôi đề nghị trò đè thấp tông giọng lại, trò Parkinson." Giáo sư Snape bày ra bộ mặt ghét bỏ: "Như tôi đã nói, trò Malfoy hoàn toàn có đủ tư duy để biết rằng trò ấy đang ở đâu và làm thế nào để về, gần một ngày biến mất chưa nói lên điều gì cả, có thể bây giờ các trò đến Đại Sảnh đường có thể gặp Malfoy đấy. Ngày mai. Nếu ngày mai vẫn không tìm thấy Malfoy, ta sẽ làm gì đó, đương nhiên, ngay lúc này, nếu các trò vui lòng rời đi, để ta đi tìm nó."
"Thôi được, thưa giáo sư." Blaise đứng lên.
"Blaise!"
"Thôi được rồi, Pansy, có lẽ giáo sư nói đúng, chúng ta nên đến Đại Sảnh đường xem thử, và giáo sư cũng đã nói là thầy ấy sẽ đi tìm Draco mà." Blaise kéo cổ áo Pansy: " Xin lỗi vì đã làm phiền thầy, thưa Chủ nhiệm, chúng em đi trước."
Blaise và Pansy lần lượt rời khỏi hầm độc dược.
Ngay khi cánh cửa căn hầm được khép lại ngăn Severus Snape với hai đứa học trò, khuôn mắt hắn ngay lập tức cau lại. Về một mặt nào đó, Severus Snape có thể được coi là cha đỡ đầu của Draco Malfoy, việc cậu biến mất nếu nói không ảnh hưởng đến hắn thì là nói dối.
Mà vào thời điểm nhạy cảm như vậy, biến mất, là có chuyện gì? Draco có thể đi đâu?
Snape cầm lấy cây đũa phép đặt trên chồng thảo dược, nhét vào túi áo chùng, đi ra khỏi hầm.
Phòng của giáo sư Minerva McGonagall, Chủ nhiệm Nhà Gryffindor.
Đôi mắt sáng quắc của giáo sư McGonagall nhíu chặt lại, nom cô càng đáng sợ hơn: "Harry biến mất từ bao giờ?"
"Con không biết, thưa giáo sư. Tối hôm qua cậu ấy vẫn còn ở kí túc xá, sáng sớm nay lúc con ngủ dậy đã không thấy Harry, và cả ngày nay cậu ấy đã nghỉ học."
Chúa tể Hắc ám đã sống lại, thế giới phù thủy cuối thế kỉ XX đầu thế kỉ XXI đang tràn ngập nguy cơ. Sự biến mất của Harry, dù chỉ là trong thoáng chốc, đều không phải là điềm lành, nhất là khi viết thẹo hình tia chớp còn là cầu nối tâm trí giữa nó và Voldemort.
"Một thư cú đến Hiệu trưởng