Đây là ngày thứ ba Nam Nam đến đây.
Mọi người tập trung tại phòng ăn, đếm từng người chơi có mặt rồi lần lượt đi gõ cửa phòng của những người chơi vắng mặt.
Nếu không trả lời sẽ cưỡng chế xông vào, có tổng cộng năm người vắng mặt.
Đến lúc này, họ đã phát hiện ra bốn xác chết.
Chỉ còn phòng của một người chưa kiểm tra, cả bọn dắt díu nhau đi tới phòng người đó.
Bầu không khí hết sức im ắng, mặt mũi ai nấy cũng xám ngoét khó coi.
“Chắc gã này… Đêm qua tôi nghe loáng thoáng có tiếng động.” Dịch Dịch ở cạnh phòng VV đẩy gọng kính, nói khẽ, “Không ngờ, nửa tháng mới chết hai người mà tối qua chết toi năm người rồi.”
Có thêm người chết là tin cực xấu, vì đồng nghĩa sẽ có năm người khác được bổ sung vào đây.
Tương tự, năm con ma chưa biết điều kiện chết cũng được bổ sung kèm.
Lão Doanh nhíu mày, vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên tình huống hiện tại nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Hắn bước nhanh tới vặn nắm cửa, mọi người căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Lạch cạch…” Lão Doanh thử vặn khóa nhưng không được, hắn ta vặn mạnh hơn chút mà cửa phòng vẫn không nhúc nhích.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mặt Lão Doanh ánh lên vẻ hoài nghi, đang định dồn sức vặn lần thứ ba, đột nhiên tiếng hét giận dữ của VV truyền ra từ trong cửa, “ĐCM đứa nào phá ngoài kia đấy?! Ông mày muốn ngủ!”
“Gã còn sống!” Tiểu Hỏa thốt lên ngỡ ngàng.
Lão Doanh trợn mắt lườm cậu ta, đập cửa sầm sầm, “Đừng ngủ nữa! Ra đây! Họp!”
Bên trong vọng ra tiếng lốp bốp cứ như chủ nhân căn phòng đang điên cuồng trút giận.
Lát sau cửa mở, người đàn ông tóc vàng rối tung như ổ gà, đôi mắt màu xanh lam mơ màng.
Ban ngày không lạnh nhưng VV lại mặc đồ kín mít lạ thường, trán lấm tấm mồ hôi.
Bắc Bắc nheo mắt, vươn tay túm lấy Nam Nam đang hóng hớt bên cạnh, làm khẩu hình với Nam Nam.
Nam Nam: “… Ông anh, tôi không biết đọc khẩu ngữ, làm ơn nói thành tiếng giùm.”
Bắc Bắc cạn lời, cúi xuống áp môi vào tai Nam Nam, luồng khí thở ra gần như “len” vào tai cậu: “Nhìn cổ tay VV.”
Nam Nam rùng mình, đẩy Bắc Bắc ra.
Khuôn mặt ửng hồng vì phản ứng si.nh lý, giận dữ nói, “Anh sáp gần thế làm chi! Tránh xa chút coi!”
Bắc Bắc cười hì hì, đôi mắt hoa đào khẽ chớp, “Chúng mình là đồng đội tương thân tương ái mà, dĩ nhiên phải thân thiết chút dồi!”
“…” Nam Nam chưa thấy ai mặt dày như Bắc Bắc.
Cậu cụp mắt tập trung nhìn cổ tay VV, ban đầu không thấy gì nhưng khi nhìn kỹ, Nam Nam phát hiện dưới cái bóng của ống tay áo, trên cổ tay VV có một vết thương màu đỏ kéo dài dọc theo cánh tay, không rõ cụ thể dài bao nhiêu.
Lúc này, VV vẫn đang nóng nảy cãi cọ với Lão Doanh, “Ngủ thêm thì có chuyện đéo gì được? Sao? Nghe tiếng động trong phòng tao à? Ông mày thủ d.âm đấy được không? Biến lẹ!”
Vẻ mặt mọi người rất tệ, bất kể là mục đích gì, ít nhất họ cũng thiện chí quan tâm đến sự an toàn của VV, không ngờ gã này không biết điều tới vậy.
Gã đang nói dối, hoặc nói cách khác, VV đang cố tình lảng tránh chuyện xảy ra tối qua.
Nam Nam cau mày, cậu cũng muốn bước lên hỏi VV vài câu nhưng bị Bắc Bắc kéo lại.
“Anh làm…” Nam Nam tính hỏi anh làm gì đấy thì Bắc Bắc bất ngờ nhổm người lên, cất giọng từ tính rất có cảm giác tồn tại, “Quý vị, đói quá trời, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Hôm nay ai phụ trách vào phòng bếp bưng thức ăn nhỉ?”
Nam Nam: “…” Hình như là tôi đó?
Rõ ràng Bắc Bắc biết là cậu, anh cười vươn tay xoa đầu Nam Nam, “Phiền anh bạn nhỏ đi lấy đồ ăn cho tôi nhé!”
Những người khác thấy không hỏi được gì từ VV, bèn đồng ý đến phòng ăn dùng bữa.
Nam Nam đi chậm, tụt xuống cuối hàng.
Cậu không thèm bận tâm mà ung dung xuống bếp.
Bỗng có thiếu niên khác cũng bước chậm, đi song song với