”Có chắc là chết không?” Mộc Mộc nhướng mày, nói với Dịch Dịch, “Hay là người ta chỉ đang ngủ say?”
Ánh mắt Dịch Dịch lạnh lùng, “Anh có thể tự đến phòng đó kiểm tra, hay là anh ôm cái xác hôn một cái xem hắn có bật dậy đánh anh không.”
“ĐCM! Mẹ sư mày kiếm chuyện hả? Lịch sự với anh tao vào!” Mộc Mộc còn chưa phản ứng, Náo Náo đã lên cơn, hất đĩa đứng dậy, định nhào tới túm cổ áo Dịch Dịch thì bị Mộc Mộc kéo lại.
“Được, ăn xong tôi sẽ đi hôn thử.” Mộc Mộc cười nhạt trả lời Dịch Dịch.
Ngược lại, Dịch Dịch bỗng nghẹn họng, một lúc sau mới cười khẩy, mặc kệ mọi người và tập trung ăn phần của mình.
“Lát nữa chúng ta cũng đi xem đi?” Nam Nam nói nhỏ với Bắc Bắc.
Bắc Bắc tao nhã nhai miếng beefsteak, nghe vậy anh liếc Nam Nam một cái, vẻ mặt không hào hứng, “Không xem, xác chết có gì hay? Hay là cậu thích xem Mộc Mộc hôn xác chết?”
Nam Nam tái mặt, nghiến răng ken két nói, “Có anh mới thích xem người ta hôn xác chết ấy! Mà nhé, không tự đi xem, sao anh biết Tiểu Mục thực sự đã chết?”
“Có gì khó đâu?” Bắc Bắc nhanh tay xiên một miếng thịt từ đĩa của Nam Nam rồi đáp, “12 giờ là thời điểm đổi mới, nếu chết rồi thì xác sẽ biến mất.”
Đúng vậy, Nam Nam suýt quên vụ này.
Nhưng cậu vẫn thấy tò mò trước cái xác “nguyên vẹn, bình yên” duy nhất.
Đang định tự đi xem một mình thì Bắc Bắc vỗ lưng cậu, “Đi, vào phòng tôi, có chuyện này muốn hỏi cậu.”
“Tôi vẫn chưa ăn xong…” Nam Nam còn chưa nói tròn chữ “Cơm”, cúi xuống thì thấy đĩa của mình đã sạch trơn.
Nam Nam: “…”
Bắc Bắc nhếch môi, “Tôi ăn hết giùm cậu rồi.”
Nam Nam: “…” Tôi còn phải cảm ơn anh hay gì?!
Hai người rời khỏi bàn ăn đầu tiên, cùng nhau vào phòng Bắc Bắc, những người còn lại đều đang cố ý hay vô tình nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của Bắc Bắc, trầm ngâm suy nghĩ.
“Anh muốn hỏi gì tôi?” Trong phòng, Nam Nam đánh giá bối cảnh giống hệt phòng mình, sau đó cậu nhìn vào bức chân dung trên tường.
Quả nhiên vẫn là tranh trừu tượng.
Bức tranh trừu tượng được vẽ bằng những mảng lớn màu trắng và rất ít màu đen, trông còn méo mó hơn “Miêu Miêu” trong phòng mình.
Ít ra bức tranh trong phòng mình còn miễn cưỡng nhận ra là tranh chân dung người, kết hợp với quần áo của bức tranh, Nam Nam bèn đoán người được vẽ là Miêu Miêu.
Vậy thì, bức tranh trong phòng Bắc Bắc cũng là ma tương ứng của Bắc Bắc chăng? Nhưng Nam Nam ngó nghía hồi lâu, ngạc nhiên vì không thể soi rõ hình người từ bức tranh.
“Muốn xem ma tương ứng của tôi hả?” Giọng nói pha lẫn ý cười của Bắc Bắc vang lên bên tai Nam Nam, Nam Nam hoàn hồn, ghét bỏ tránh xa Bắc Bắc, “Tôi muốn xem, anh có thể gọi người ta xuất hiện hả?”
“Ồ.” Bắc Bắc nheo đôi mắt hoa đào, ghé lại gần mặt Nam Nam, “Tôi chẳng những có thể bảo cô ấy ra gặp cậu, mà còn có thể bảo cô ấy đến tìm cậu vào buổi tối, cần không?”
“Khỏi, thôi khỏi.” Nam Nam toát mồ hôi lạnh, “Phiền phức quá.”
Bắc Bắc cười tủm tỉm, “Đừng khách sáo, chúng ta là đồng đội thân thiết nhất mà.”
Sau một hồi đùa giỡn, cuối cùng hai người cũng vào vấn đề chính.
Bắc Bắc lại hỏi câu lúc trước trong phòng Lão Bạch, khi ấy Nam Nam chưa kịp trả lời đã bị cắt ngang, “Ngoài việc biết điều kiện chết, cậu còn có cảm giác gì khác khi chạm vào xác chết?”
“Cảm giác khác?” Nam Nam nhíu mày cố gắng nhớ lại, “Rất nhiều cảm giác, cảm giác chóng mặt, điện giật, sau đó là tỉnh táo, cụ thể anh hỏi cái nào?”
Một tia thất vọng lướt qua khuôn mặt Bắc Bắc, anh dựa nửa người trên đầu giường, thở dài, “Xem ra không thể trông cậy vào cậu rồi.”
Nam Nam nghe câu này, giận dữ bảo, “Không trông cậy vào tôi, sao anh không tự chạm vào?” Cậu vẫn nhớ lúc trước chính Bắc Bắc bất ngờ nắm tay mình chạm vào cái xác, khiến cậu giật nảy, “Hơn nữa, rất nhiều người đã chạm vào xác chết, anh hỏi họ xem có thể trông cậy được không.”
“Không được đâu.” Bắc Bắc khôi phục vẻ mặt tươi cười, “Tôi với cậu mới là đồng minh, hỏi bừa người khác, cậu ghen thì sao?”
“…” Ông anh, anh nghĩ nhiều rồi, thật đấy.
Cuộc trò chuyện của hai người cứ thế kết thúc, Nam Nam ngó điện thoại, còn lâu mới tới thời điểm đổi mới vào giữa trưa, cậu không kìm được sự tò