Tiểu Quang chủ động ứng cử, “Tôi biết nấu ăn, nếu ai nấu được thì phụ nhé.”
“Tôi phụ cho.” Nam Nam nói, “Tuy nấu hơi dở nhưng phụ thì ok.” Thanh niên ế lâu năm tất nhiên cũng biết chút ít, mỗi tội trình độ không cao thôi.
Bắc Bắc nhíu mày, trầm giọng, “Thay phiên nhau nấu, chia ca như cũ.”
Không ai phản đối đề nghị này, vì đâu ai rảnh đi hầu hạ người khác.
Con người vốn ích kỷ, chỉ có công bằng mới đẹp lòng đôi bên.
Nam Nam, Tiểu Quang và một người nữa vào bếp, những người khác hoạt động tự do.
Bọn họ đứng trước cửa sổ ngóng ra xa như đang muốn xác nhận tính chân thực của thế giới này.
Náo Náo kéo tay áo Mộc Mộc, thì thầm, “Anh, chúng ta đang ở hiện thực à?”
Mộc Mộc híp mắt, ánh mắt sâu xa, lát sau mới đáp, “Nếu đoán không lầm, chúng ta… đã bước vào thế giới bên trong.”
Náo Náo hoảng sợ, mồm nhanh hơn não, “Không đời nào, sao thế giới bên trong an toàn như vậy được?”
Đúng vậy, sao thế giới bên trong có thể an toàn như này chứ? Đám đông tấp nập, hàng quán nhộn nhịp, mặt trời tỏa sáng tượng trưng cho sự sống, tất cả đều gửi đến người chơi tín hiệu hòa bình và an tâm, như thể những ngày tháng thấp thỏm lo sợ đã trôi qua, thế giới sẽ không còn ma quỷ muốn giết mình nữa.
Mùi thơm của thức ăn bay khắp nhà, nhen nhóm trong lòng mỗi người chút khói lửa ấm áp.
Nam Nam bưng đĩa sườn muối tiêu cỡ bự ra bàn, giữa đường có bàn tay thon dài trắng trẻo thình lình chặn đường, nhanh nhẹn ‘thó’ miếng sườn to nhất, chủ nhân ngón tay thuần thục gặm sạch miếng sườn, còn ưu nhã liếm ngón tay, “Ngon đấy.”
“… Giữ thể diện chút được không.” Nam Nam lườm Bắc Bắc, “Thức ăn chưa dọn lên bàn đã ăn vụng rồi.”
Đôi mắt hoa đào của Bắc Bắc khẽ nheo, cười như hồ ly: “Không ngờ Nam Nam lại theo hình tượng vợ đảm mẹ hiền.”
“Biến giùm!” Nam Nam trợn mắt, ngó lơ Bắc Bắc.
Bầu không khí ấm áp không kéo dài lâu, vì lúc cả bọn sắp ăn cơm thì tiếng chuông cửa lanh lảnh vọng tới từ sâu trong hành lang đã phá vỡ tâm trạng vui vẻ thưởng thức món ngon của mọi người.
Cứ tưởng hai người đi dạo kia đã về, nào ngờ lại là người đưa thư.
“Báo hôm nay đây.” Người đưa thư cười máy móc, “Đọc vui vẻ nhé.”
Nhóm người chơi dòm ông ta chăm chú, Nam Nam moi móc từng chi tiết khối cơ trên mặt người đưa thư, cố gắng moi ra điểm giống và khác nhau giữa ông ta và người thật trong hiện thực.
Tiếc rằng người đưa thư này rất bình thường, không có gì khác lạ.
Lúc mọi người im lặng, Mộc Mộc nhận tờ báo rồi cúi đầu đọc.
Bỗng anh ta sửng sốt, banh tờ báo ra đọc thật kỹ.
“Ngày X tháng X năm 20XX, một bé gái bị mất tích ở thành phố X.
Gia đình hứa sẽ hậu tạ, hy vọng có người tốt bụng tìm manh mối giúp đỡ họ.
Sau khi cảnh sát điều tra, cô bé đã bị kẻ buôn người lừa bán và không rõ tung tích.
Nhưng trời không phụ lòng người, cuối cùng cảnh sát đã đột phá hang ổ buôn người và đưa lũ nghi phạm bị truy nã ra trước pháp luật.
Họ phát hiện đứa trẻ bị lừa bán đã bị lấy giác mạc, thận và các bộ phận khác một cách dã man vì khuyết tật, cố gắng chạy trốn hoặc giá bán quá rẻ…”
Vụ việc rất chấn động nên lên cả trang bìa, kèm bức ảnh bé gái bị hại được làm mờ.
Mộc Mộc bị thu hút bởi tấm ảnh này.
Vì dù được làm mờ nhưng nhóm người chơi cũ đều dễ dàng nhận ra đây là bé gái không mắt thường xuyên ẩn hiện trong bếp, điều kiện chết là “Hét lên vì sợ hãi”!
Trong phút chốc, biểu cảm của nhóm người chơi cũ biến hóa rất phong phú.
Mộc Mộc giở tờ báo, phát hiện ngoài trang bìa