Bắc Bắc tựa cửa ngó Nam Nam nôn như thác nước, chả có ý giúp mà còn né vội, chun mũi bảo, “Lát tự dọn đó nha.”
“…” Nam Nam đơ lúc lâu, bối rối vì miệng dính dơ, cậu tính về bàn ăn lấy khăn giấy thì có hai ngón tay thon dài đưa chiếc khăn tay màu trắng đến trước mặt Nam Nam, Nam Nam nhìn viền khăn thêu màu vàng tinh tế, do dự rồi vẫn cầm lấy: “Cảm ơn, nhất định tôi sẽ giặt sạch…”.
||||| Truyện đề cử: Bích Đào Ở Nhà Lận Cận |||||
“Tôi bỏ luôn, cậu lau xong thì vứt đi.” Bắc Bắc nhanh chóng ngắt lời Nam Nam, giọng đầy ghét bỏ.
“… Được, cảm ơn.”
Nam Nam cố nén khó chịu bước vào phòng, có lẽ đã nôn một lần nên sức chịu đựng tâm lý cũng khá hơn.
Tuy dạ dày vẫn quặn nhưng ít ra không ôm tường nôn thành con trai biển nữa.
Bắc Bắc không vào mà đứng chờ ngoài cửa, còn nhàn nhã móc điện thoại trong túi ra chơi game.
Nam Nam lượn quanh một vòng, không thấy điểm khác biệt nào so với phòng cậu, ngoài từng vũng máu lớn và cái xác thê thảm dưới sàn thì giường, bàn và những đồ đạc khác trong phòng đều gọn gàng ngăn nắp, không có bất cứ dấu vết vật lộn nào.
“Không có gì đáng xem đâu.” Giọng nói thản nhiên của Bắc Bắc vang lên ở cửa, “Chỉ để nhắc cho cậu biết, đây không phải trò đùa.”
Đây không phải trò đùa, từng câu nói, từng hành động, từng phản ứng, đều liên quan đến mạng sống của cậu.
Sống lưng Nam Nam cứng đờ, cậu không thể khống chế cảm xúc hoảng loạn, những lời mà thiếu niên tên Tiểu Hỏa hét lên trên bàn ăn vẫn quanh quẩn trong tâm trí cậu, khiến cậu như con cừu non bị trói vào đá mài dao, bất lực nghe tiếng mài dao ken két đang đếm ngược mạng sống của mình.
Mình cũng sẽ… Chết thê thảm như này ư?
“Đi chưa?” Giọng Bắc Bắc hơi mất kiên nhẫn.
Nam Nam vội bước ra cửa, quay đầu nhìn căn phòng đẫm máu thêm một lần, bỗng nhận ra có chỗ khang khác.
Thứ treo trên tường không phải tranh sơn dầu trừu tượng như phòng cậu, mà là một bức ảnh.
Trong ảnh là người phụ nữ trang điểm đậm, da trắng đang cầm rìu cười hết sức quyến rũ, đôi mắt cụp xuống, Nam Nam sợ điếng người, nhìn xuống theo tầm mắt người phụ nữ thì bắt gặp cái xác bị xẻ đôi.
“Đi thôi.” Nam Nam cúi đầu khép cửa.
Lòng cậu rối bời, mà Bắc Bắc thì ôm điện thoại chơi game đấm nhau ầm ầm, đôi mắt đào hoa sáng bừng dán chặt màn hình, ngón tay gần như biến thành cái bóng.
Cảm giác người bên cạnh chơi game vào giây phút sống còn đúng là…
“Anh bị Parkinson à?” Nam Nam hỏi, “Tay run vậy.”
Ngón tay Bắc Bắc dừng lại, nhân vật trên màn hình tức thì bị kẻ địch hạ đo ván.
Anh chậm rãi nhét điện thoại vào túi, đôi mắt đào hoa thêm phần sắc bén, “Biết điện thoại của tôi ở đâu ra không?”
Nam Nam sững sờ, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nghe Bắc Bắc nhắc cậu mới nhớ, nếu đây là mật thất ở không gian khác thì sao lại có điện thoại? Cho dù Bắc Bắc mang tới bằng cách nào đó, vậy cái điện thoại này cũng có chức năng gọi điện và lên mạng ư?
Dường như hiểu thắc mắc và nỗi sợ của cậu, Bắc Bắc cười nói: “Tủ đầu giường phòng cậu cũng có, sóng và wifi khá ngon, kết bạn không? Tôi dẫn cậu cày lvl.”
Nam Nam: “…”
Nam Nam còn chưa đáp mà Bắc Bắc đã híp mắt cười sung sướng, “À quên, chắc gì cậu sống nổi qua đêm nay, nếu mai cậu chưa thành cái xác thì kết bạn nhé!”
Nam Nam xoay người bỏ đi, hoàn toàn không muốn nói chuyện với người đàn ông này thêm một giây nào nữa.
Về phòng ngủ, Nam Nam lao nhanh đến tủ đầu giường mở ngăn kéo thứ nhất, quả nhiên bên trong có chiếc điện thoại thông minh 5 inch kèm cả brand.
Nhưng Nam Nam nghĩ nát óc cũng không nhớ ra brand nào, có lẽ là brand đặc biệt trong không gian