Lạ thật, nãy ô tô chạy lâu thế mà chả thấy điểm cuối.
Giờ xuống xe đi bộ chưa đầy 2km mà đến nơi rồi.
Những kiến trúc kỳ lạ dần xuất hiện: biệt thự, sân vườn, chung cư, bệnh viện, v.v… đứng sừng sững dưới đất không theo quy luật.
Khi đi ngang những tòa nhà này thì tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc gào, tiếng van xin, tiếng chửi rủa… đủ thể loại kỳ dị, cứ như từng vở kịch ma mị đang được trình diễn xung quanh Nam Nam vậy.
“Đừng sợ.” Bỗng tay phải được một bàn tay khác bao lấy, Bắc Bắc chạm vào lòng bàn tay ướt sũng của cậu rồi bóp nhẹ, “Đó là ải của bọn họ, không liên quan đến chúng ta.”
Gieo nhân nào gặt quả nấy, báo ứng luân hồi.
Chẳng biết từ bao giờ, những tòa nhà đóng kín dần trở nên trong suốt trong mắt Nam Nam.
Con người và ác ma, sợ hãi và dữ tợn, Nam Nam đã nhìn thấy tất cả qua sự trong suốt mà rõ nét dị thường ấy.
Giữa ngôi biệt thự, Nam Nam thấy một người bố lớn tuổi dẫn cô bồ bằng tuổi con trai về nhà, thông báo bồ đã có bầu và muốn cưới cô làm vợ.
Nhưng hai đứa con trai không thể chấp nhận người phụ nữ và đứa con trong bụng cô, bèn lên kế hoạch giết một xác hai mạng bằng tai nạn giao thông.
Ở góc sân trường, Nam Nam thấy một cô gái hơi béo tìm đến nam thần mà mình yêu thầm để xin chữ ký nhưng bị sỉ nhục và chế giễu nặng lời, cô gái tự ti, trầm cảm đã chọn quyên sinh.
Trong lớp học trong suốt, Nam Nam thấy một cô bé hướng nội lầm lì bị các bạn nam ác ý trêu chọc bắt nạt, thậm chí nhốt cô vào phòng tối, bạo lực học đường.
Cô bé bị dọa đến thắt tim, chết trong phòng tối.
Trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, cô gái mệt mỏi về nhà bị chặn đường và tra tấn đến chết; trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng là cảnh bạo lực gia đình đơn phương giữa một người đàn ông và một người phụ nữ; trong bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, chàng trai hiền lành đưa ly rượu độc cho em gái cùng cha khác mẹ của mình; trong bệnh viện, người nhà của một bệnh nhân đã chết cho rằng ca mổ thất bại là do nữ bác sĩ mổ chính, gã đâm mười mấy nhát dao khiến cô mất mạng khi về nhà một mình trong đêm…
Từng cảnh tượng lần lượt hiện ra, khiến người ta nhìn rõ đúng sai và bản chất xấu xa của con người.
Đến cuối đường, có một chiếc ô tô đang đậu bên lề.
Tiểu Mạt quần áo xộc xệch, mắt long sòng sọc, đũng qu.ần căng phồng, cầm con dao găm dính máu nhìn cô gái bất động trong xe và lẩm bẩm:
“Đừng trách tao… là mày ép tao, ai biểu mày chống cự, đòi báo công an…”
Nam Nam xông tới thì thấy cô gái trần tru.ồng bị đâm lủng bụng, máu chảy ròng ròng, đôi mắt cô không còn ánh sáng.
Nam Nam biết cô là chị gái phục vụ mà cậu đã gặp trong lần đầu tiên đến khách sạn năm sao.
Cô hơi ngốc, hơi ảo tưởng, hơi nhiệt tình và có phần bao đồng.
Nhưng dù là người thế nào, lẽ ra cô không nên mất sức sống và tàn tạ thế này.
Dù biết đây là ảo giác do thế giới phán xét mô phỏng lại, Nam Nam vẫn không nhịn được chạy tới cởi áo khoác trùm lên cơ thể trần tru.ồng của cô gái, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt mắt cô.
Đột nhiên, lông mi dưới lòng bàn tay Nam Nam run lên, Nam Nam rụt tay thì thấy cô gái đã chết lại mở mắt, đôi mắt đen đặc không có tròng trắng nhìn chòng chọc cậu, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, ăn sâu vào tận xương tủy.
Nam Nam sợ quýnh thụt lùi mấy bước, sau lưng đụng phải vật gì đó, ngoái đầu mới hay là Bắc Bắc, không hiểu sao cậu thấy yên lòng.
Cùng lúc đó, Tiểu Mạt đang lẩm bẩm chợt tỉnh táo, cậu ta đờ đẫn nhìn hung khí trong tay rồi thình lình ném đi, giữa tiếng gió lạnh, cậu ta đấm thùm thụp vào cửa kính ô tô la hét, “Cái đm gì