Lúc đẩy Nam Nam vào khe nứt, Bắc Bắc đã quyết tâm thí mạng mình.
Phá hủy cốt lõi của thế giới phán xét đồng nghĩa bọn họ sẽ tan biến khi nó sụp đổ, những tâm huyết nỗ lực cả đời của em gái cũng tan tành… Và anh cũng không bao giờ được gặp lại Nam Nam nữa.
Nhưng khi mọi thứ xung quanh biến mất, vị giác, xúc giác, khứu giác, thị giác cũng dần biến mất, bỗng có tiếng thở dài đánh thức Bắc Bắc vốn đã mơ màng.
“Anh ơi…” Đó là giọng Thiến Thiến.
Bắc Bắc sực tỉnh, anh há miệng nhưng phát hiện mình không thể nói được.
“Anh, anh không cần nói.” Thiến Thiến dặn, “Em giữ được ý thức của anh, nhưng không thể bảo vệ sóng điện não của anh quá lâu.
Thế giới phán xét sụp đổ rồi, chẳng mấy chốc em cũng bay màu.”
Nhưng cô, nhưng cô không phải…
Dường như hiểu được nỗi lo và nghi ngờ của Bắc Bắc, Thiến Thiến khẽ cười, “Anh à, anh yên tâm, em không phải hàng fake kém chất lượng được tạo ra từ ký ức của hung thủ và nạn nhân.
Cơ mà nói đúng ra, em cũng chả phải em gái của anh.”
“Em là chương trình cuối cùng được em gái anh viết ra và chứa ý thức của cô ấy.”
“Có lẽ em gái anh đã sớm đoán được ngày hôm nay.”
Dùng chương trình được thiết lập sẵn phán xét hung thủ, trừng trị hung thủ bằng những phương pháp ngoài vòng pháp luật, xét cho cùng không phải giải pháp lâu dài.
Trước khi bị thù hận che mắt, dù hận đến mức muốn giết sạch những gã đàn ông kinh tởm trên đời, Thiến Thiến vẫn giữ ranh giới cuối cùng cho bản thân, giữ lại chút lý trí.
Cô đã lập trình ý chí của mình vào Hệ thống phán xét và khóa bằng một ổ khóa xích, nó sẽ không thể mở ra cho đến khi chương trình phá hủy thế giới phán xét được kích hoạt.
Hệ thống phán xét chỉ là một ‘Cảnh sát’ duy trì trật tự dựa vào đánh giá bằng những con số, nhưng miễn là thế giới phán xét sụp đổ, ổ khóa xích sẽ được mở ra, Hệ thống phán xét có ý chí của Thiến Thiến