… Trong biệt thự riêng của Dương Dương…
“Anh thấy cơ thể này thế nào?” Nam Nam hỏi.
“… Chẳng ra sao cả.” Giọng Bắc Bắc phát ra từ cỗ máy.
“Đừng vậy chớ ông tướng ơi.” Dương Dương đang ăn lê thơm Korla nói chen vào, nước từ quả lê trắng bắn tung tóe, cậu ta giả vờ sâu sắc, “Đây chính là sản phẩm của đội ngũ nghiên cứu phát triển hàng trăm thành viên, dưới sự chỉ huy của bộ não trăm năm sau nhà anh đấy.
Công dân 2120s* đỏng đảnh ghê, cái này không chịu cái kia không ưng, haiz!”
(*Một cách gọi công, công đến từ năm 2120)
“…”
Bắc Bắc cụp ‘mắt’, camera xanh đen lóe sáng, chiếu ra tấm thân cơ khí thấp lè tè như mô hình xe tăng làm anh cạn lời.
Nam Nam đang ăn táo bên cạnh lười biếng liếc anh, “Xài tạm đi, phải học cách hài lòng, ít ra bây giờ anh có thể nhìn và chạy, tốt hơn trạng thái SIRI nhiều.”
Xe tăng Bắc Bắc thở dài não nề.
“Ổng sao dạ?” Dương Dương nhìn Nam Nam thắc mắc.
Nam Nam nhún vai, “Chả biết, chắc nhớ cây ‘Xúc xích’ không thể cứu vãn của ổng.”
…
… 5 năm sau…
“Anh thấy cơ thể này thế nào?” Cảnh tượng quá khứ lặp lại.
Bắc Bắc im lặng cúi đầu… Đúng vậy, sau 5 năm nghiên cứu phát triển, cuối cùng cơ thể anh đã có ‘đầu’… Nhìn thân hình lập phương màu kim loại, anh há miệng, chưa kịp nói gì đã bị Nam Nam vui mừng ngắt lời, “À đúng rồi, còn một thiết kế mà em cố tình dặn người ta thêm vào để tạo bất ngờ cho anh, hehe, vui không nè?”
Bắc Bắc giơ cánh tay máy làm động tác lau mặt, “Em vui là được.”
“Két két…” Giữa hai cẳng chân hình lập phương, một khối lập phương nhỏ lặng lẽ cụp xuống từ trạng thái dựng đứng.
Vãi cả chưởng có tiếng luôn!!!
… 10 năm sau…
Trên chiếc giường trắng tinh không chút bụi, một người đàn ông trần tr.uồng, da trắng, thân hình cao ráo, đường nét khuôn mặt tinh tế như tác phẩm thủ công mỹ nghệ được điêu khắc bởi thợ thủ công lành nghề nhất thế giới, hàng mi đổ bóng đậm màu dưới ánh đèn sáng rực.
Một lúc sau, cái bóng run lên.
Nam Nam đứng ở cửa phòng hồi hộp nín thở.
Dương Dương vỗ vai Nam Nam an ủi, “Yên tâm đi Nam Tử, chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Nam Nam gật bừa, chăm chú nhìn người đàn ông trên giường.
Dòng thời gian không thể gột rửa dấu vết lão hóa trên mặt cậu, nhưng cũng khiến khuôn mặt trẻ trung dần trưởng thành, tính tình bốc đồng giờ đã điềm tĩnh hơn.
Tuy vậy giờ phút này, cậu vẫn hồi hộp như lần đầu thức dậy trong căn phòng ở thế giới phán xét.
“Sao anh ấy vẫn chưa…” Ngón tay Nam Nam siết chặt, nhìn người đàn ông đang nằm im.
Còn chưa nói xong, cơ thể người đàn ông từ từ ngồi dậy.
Nam Nam tròn mắt, Dương Dương chưa load kịp thì người bên cạnh đã lao vào… Sở dĩ hai người đứng bên ngoài là vì sợ từ trường của não sẽ ảnh hưởng đến việc cấy ghép và thích ứng sóng điện não của Bắc Bắc.
Bây giờ Bắc Bắc đã tỉnh lại, chứng tỏ Bắc Bắc ổn rồi.
Dương Dương lắc đầu quay mông bỏ đi, không muốn xem ‘Tường thuật trực tiếp’ nữa, cậu ta còn chu đáo đóng cửa cho hai người rồi mỉm cười rút lui.
Bắc Bắc thử cử động tay chân, tấm tắc khen ngợi cơ thể được chế tạo dựa theo ngoại hình vốn có của mình đúng là hoàn hảo.
Sau đó, anh vô thức ngó xuống giữa h.ai chân… Rất tốt, Nam Nam không lạm dụng quyền hạn vì mục đích riêng, biến những lời đe dọa thành hiện thực.
Ciu anh đã thoát kiếp que tăm, vẫn cùng size với hàng gốc khiến Bắc Bắc lần đầu thở phào từ khi trở lại làm người.
Tiếng bước chân vội vã đến gần, Bắc Bắc ngoảnh lại bắt gặp ánh mắt Nam Nam.
Dĩ nhiên đây không phải lần đầu anh đối mặt với Nam Nam, sống bên nhau 10 năm trời đủ để Bắc Bắc nhìn người trước mặt từ thanh niên nay đã trưởng thành, nhưng đây là lần đầu tiên anh đứng trước mặt Nam Nam trong hình hài con người, một cơ thể có thể ôm người yêu vào lòng.
Mười năm, dù người trước mặt đã bao lần nói muốn bỏ rơi anh, tìm kiếm tình yêu mới, nhưng sự kiên trì và đồng hành chân thành của người kia đã khắc sâu trong linh hồn Bắc Bắc.
Hai người nhìn nhau không nói gì, đôi mắt hoa đào của Bắc Bắc lóe lên, anh vươn tay ôm chặt Nam Nam.
Lúc lâu sau, môi anh chậm rãi áp lên vành tai Nam Nam, dịu dàng, dần dần hôn lên môi Nam Nam một cách thành kính.
Cảm giác ấm áp ập đến, Nam Nam nhắm mắt đắm chìm trong nụ hôn muộn màng.
“Cảm giác ổn phết.” Nam Nam ngẩng đầu, kiễng chân chủ động cắn môi Bắc Bắc, cậu đùa, “Quả là robot được công dân 2120s thiết kế cho chính mình, còn mô phỏng thân nhiệt nữa.”
Bắc Bắc nheo mắt, ngón tay xoa nhẹ vành tai Nam Nam rồi nói nhỏ, “Không phải cho chính mình.”
“Gì cơ?”
“Không phải thiết kế cho chính mình, mà cho em.” Bắc Bắc nhếch môi, “Muốn thử ‘Bộ phận đặt hàng theo yêu cầu’ mà anh chế tạo cho em không?”
“…” Nam Nam xấu hổ đỏ mặt, da mặt được tôi luyện mười năm qua rõ ràng không dày bằng làn da kim loại của Bắc Bắc.
“Nhiệt độ, độ cứng, độ bền y chang hàng thật.” Giọng Bắc Bắc càng lúc càng thấp, môi áp sát vành tai Nam Nam, “Đương nhiên, chất lỏng cũng an toàn tuyệt đối, có thể ăn được… Thích vị Socola không?”
“…”
Thực ra Bắc Bắc nào quan tâm ý kiến của Nam Nam, trong lúc hỏi cậu, tay anh đã luồn vào áo sơ mi của Nam Nam, chậm rãi vu.ốt ve lưng cậu.
Nam Nam run lên, tay Bắc Bắc mềm mại nhưng lạnh lẽo, lạnh đến mức cậu rùng mình.
Tuy nhiên ngay sau đó, bàn tay đang ôm eo cậu dần trở nên ấm áp, Bắc Bắc dùng sức nâng Nam Nam lên giường rồi cởi cúc áo cậu.
“Lần đầu sử dụng cơ thể này nên vẫn chưa quen chức năng lắm.”
Nam Nam khẽ nhếch môi, theo động tác của Bắc Bắc, cậu khẽ thở hổn hển cắn răng đáp lại vài câu, “Không sao, miễn anh đừng nộp luôn socola vì chưa quen là được.”
“…” Bắc Bắc thẹn quá hóa giận cắn cổ Nam Nam, hàm răng ngậm lấy da thịt, nhẹ nhàng cọ xát, một bàn tay luồn vào quần Nam Nam, tùy ý mân mê hai lạng thịt giữ.a hai c.hân.
Nam Nam hít ngược một hơi, cậu nhắm mắt lại, cơ thể bám chặt Bắc Bắc.
Độc thân hơn 30 năm vừa khai trai, dù không bắn súng thật đạn thật cũng rất k.ích thích.
Cậu duỗi thẳng chân, muốn mở rộng để Bắc Bắc hầu hạ tận tình hơn nhưng không chịu nổi, cậu