Đêm đã về khuya, đây cũng là khoảng thời gian mập mờ khó nói.
Còn có số phòng mà anh gửi đến...
Thật sự rất khó để khiến người ta không suy nghĩ lệch lạc.
Khương Tri Ly lật người ngồi dậy, cô lao đến trước gương trang điểm.
Cô mới vừa tắm xong, cũng đã tẩy lớp trang điểm ban ngày đi, ánh mắt bớt đi vẻ quyến rũ, đôi môi đỏ mọng vẫn tươi tắn như thường, thầm chí còn nhìn thuần khiết hơn thường ngày.
Khương Tri Ly do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn thoa một lớp son dưỡng màu hồng nhạt.
Sau khi tô son xong, Khương Tri Ly lại lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy màu đỏ mận ra mặc.
Chiếc váy có màu sắc tươi sáng, khiến làn da cô trông trắng sáng hơn, giống như một bông hồng nhỏ mỏng manh.
Khương Tri Ly hài lòng nhìn mình trong gương, sau khi chắc chắn rằng mỗi sợi tóc đều vô cùng xinh đẹp, cô mới lấy chiếc áo vest từ trong tủ ra, ôm vào lòng rồi đi ra ngoài.
Chắc là Phó Bắc Thần đã nhâp trước mật khẩu cho thang máy chuyên dụng, Khương Tri Ly thuận lợi bước vào thang máy, đi một đường đến phòng tổng thống ở tầng trên cùng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Mãi cho đến khi đứng ngoài cửa, Khương Tri Ly mới bất tri bất giác cảm thấy lo lắng.
Nửa đêm gõ cửa phòng bạn trai cũ, đúng là có hơi nguy hiểm.
Thôi bỏ đi, cô lo lắng cái gì chứ.
Người bị lừa tiền lừa tình là Phó Bắc Thần, không phải cô.
Người nên phải lo lắng phải là Phó Bắc Thần
Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu sau đó ấn chuông cửa.
Một tiếng "Cạch" nhẹ nhàng, khóa cửa tự động mở ra.
Phía sau cửa không có ai.
Độ cong khóe miệng Khương Tri Ly nhạt dần, cô nhấc chân đi vào.
Cách bố trí trong phòng tổng thống hai ngày trước cô đã từng thấy qua, diện tích căn phòng rất lớn, đi qua hành lang, bên trong phòng khách chỉ có một cái đèn sàn bên cạnh ghế sofa đang sáng.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Khương Tri Ly đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng kia đâu.
Cô không còn cách nào khác, bước thêm mấy bước đi vào trong.
Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng nước chảy yếu ớt từ bên trong căn phòng.
Anh đang tắm.
Nhận ra điều này, vành tai Khương Tri Ly ngay lập tức nóng lên, cô không dám đi lung tung nữa, nghiêm chỉnh ôm chiếc áo vest ngồi trên sofa.
Xung quanh tối om, chỉ có một ngọn đèn đang bật sáng, lại càng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Khương Tri Ly đợi được một lúc, mi mắt cô bắt đầu dính vào nhau.
Mười phút sau, tiếng nước chảy bên trong ngừng lại.
Phó Bắc Thần bước ra khỏi phòng tắm, anh theo bản năng nhìn về phía phòng khách.
Trên sofa, người phụ nữ đang nghiêng đầu, mái tóc đen xõa xuống, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đã bị che hơn một nửa, chỉ lộ ra một đoạn cằm nhỏ.
Bên cạnh cánh tay trần, đường cong mảnh mai xinh đẹp, làn da cô dưới ánh đèn lại càng thêm trắng, ấm áp như một bức họa.
Ánh mắt anh tối dần, anh bước đến tủ rượu bên cạnh phòng khách, mở tủ ra tìm rượu.
Khương Tri Ly âm thanh nhỏ này đánh thức.
Cô dụi mắt, kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cách tủ rượu không xa, Phó Bắc Thần mặc một bộ chiếc áo sơ mi lụa màu đen, vài chiếc cúc trên cùng không cài lại, xương quai xanh quyến rũ lộ ra, những giọt nước từ trên mái tóc ẩm ướt của anh nhỏ xuống áo sơ mi, loang ra một mảng.
Khương Tri Ly rất ít khi nhìn thấy anh mặc áo màu đen.
Cô vẫn cảm thấy Phó Bắc Thần hợp với màu trắng hơn, khí chất của anh vốn dĩ đã lạnh lùng, màu trắng khiến anh trông giống như màu trắng thuần khiết của ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, không thể chạm đến.
Nhưng bây giờ, cô lại nghĩ khác. . .
Khương Tri Ly còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Áo đặt ở đó đi, em có thể đi rồi."
"?"
Khương Tri Ly còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
Thì ra ngày đây đúng là đang xem cô là chân chạy vặt mang quần áo đến? ?
Khương Tri Ly cấu chặt lòng bàn tay, mỉm cười nhìn anh, giọng nói rõ ràng: "Phó tổng, em có vài lời muốn nói với anh."
Không biết có phải là ảo giác của Khương Tri Ly hay không, nhưng khi cô vừa nói ra những lời này, bầu không khí bỗng trở nên lạnh hơn.
Phó Bắc Thần cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, ngũ quan thâm thúy, một cảm giác lạnh đến thấu xương.
Còn có mùi nguy hiểm.
Khương Tri Ly bây giờ cũng đã nhận ra, hôm nay tâm trạng của Phó Bắc Thần không tốt lắm.
Vậy tối nay cô có nên nói với anh nghe chuyện của Khương thị không?
Nhưng mà lỡ như cô thật sự nói ra, tâm trạng của Phó Bắc Thần đang xấu như vậy, có khi nào anh lại giận cá chém thớt với cô không, nếu thế thì cô lại thất bại rồi.
Sau khi trận chiến ngắn ngủi diễn ra trong đầu cô, Khương Tri Ly bỗng nảy ra một ý tưởng.
Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, ngay lập tức nhìn thấy vòng eo thon thả được ôm chặt dưới làn váy.
Vừa mới chạm mắt với Phó Bắc Thần, Khương Tri Ly bỗng nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, cô không thèm suy nghĩ nói.
"Phó tổng, phòng của anh lớn như vậy, anh ở một mình có sợ không?"
Lời trong ý ngoài, hàm ý vô cùng rõ ràng.
Phó Bắc Thần, nếu còn là đàn ông thì anh đừng có giả vờ nữa! ! !
Âm lượng lời nói của Khương Tri Ly như sắp xuyên thủng bầu trời, nhưng mà, bầu không khí trong phòng lại im lặng như chết.
Phó Bắc Thần vẫn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, đôi mắt đen láy không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Một lúc sau, anh khẽ cười, ý tứ không rõ.
Khương Tri Ly bị nụ cười của anh dọa sợ.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra nụ cười này của anh là có ý gì, anh đã lên tiếng nói: "Lấy tài liệu trên bàn lại đây."
Khương Tri Ly ngẩn người một lúc, cô không hiểu tại sao chủ đề lại thay đổi nhanh như vậy.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi đến bàn làm việc bên cạnh cửa sổ, cầm lấy tài liệu duy nhất đang đặt trên bàn.
Nhìn thấy mấy chữ to rõ trên trang đầu tiên của tài liệu, khóe miệng đang cười của Khương Tri Ly bỗng nhiên cứng đờ.
《 Phương án thu mua tập đoàn Khương thị 》.
Trái tim Khương Tri Ly nặng trĩu, trong lúc cô đang sững sờ, đầu