Tối hôm đó, Khương Tri Ly đã mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ, cô quay trở lại thời thơ ấu, trước khi nhà họ Khương xảy ra chuyện.
Khi đó, cô là sự tồn tại mà người người ở Giang Thành đều hâm mộ. Ngoại hình xuất chúng, gia cảnh ưu việt, gia đình hạnh phúc, ngay cả bản thân Khương Tri Ly cũng cho rằng mình thật may mắn khi có được tất cả những thứ này.
Nhưng mà may mắn, cũng có hạn.
Vào ngày cha cô xảy ra chuyện, mọi thứ ập đến mà chẳng hề báo trước.
Khương Tri Ly không hiểu, tại sao một người đang sống sờ sờ ra đó, lại có thể dễ dàng rời khỏi thế giới này đến vậy.
Chắc là do sức khỏe của ba cô vẫn luôn không được tốt lắm, từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên Khương thị, ông đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, vất vả mới khiến sức khỏe của mình kém đến vậy.
Trước giường bệnh, cô khóc đến nỗi trời đất tối sầm, nhưng người trên giường bệnh đã không còn mở mắt ra được nữa, không còn sờ đầu cô giống như trước đây, rồi dịu dàng nói với cô: "Ly Ly, đừng sợ."
Sau khi ba cô đột ngột qua đời, Khương Tri Ly mới loáng thoáng hiểu được.
Gia đình mà cô vẫn nghĩ là hạnh phúc mỹ mãn, thật ra chẳng qua là do ba mẹ cô tôn trọng lẫn nhau. Trong cuộc hôn nhân thương mại này, người động lòng chỉ có một mình ba cô.
Lo xong chuyện hậu sự chưa được bao lâu, Thẩm Nhân bỏ đi.
Bà nói, bà phải hoàn thành ước mơ thiếc kế của mình. Nhưng một mình bà rời đi, vì ước mơ của mình, hay là vì mối tình đầu của bà vẫn còn đang ở nước ngoài kia, Khương Tri Ly không biết.
Có thể là cả hai.
Có một số chuyện sau khi xảy ra, nguyên nhân so với kết quả mà nói, hình như cũng không quan trọng đến vậy.
Bởi vì cuối cùng, ở hai đầu cán cân, Thẩm Nhân đã vô cùng kiên quyết từ bỏ cô.
Khương Tri Ly mãi mãi không thể nào quên được, những gì Thẩm Nhân đã nói với cô vào ngày bà rời đi.
Những lời bà nói ra vừa bình tĩnh, vừa tàn nhẫn.
"Ly Ly, mẹ đúng là mẹ của con, nhưng mà trước đó, mẹ là Thẩm Nhân."
Vào lúc đó, trái tim của Khương Tri Ly bỗng nhiên trở nên rất lạnh.
Hóa ra, thật sự có người có thể nói ra sự ích kỷ của mình một cách đường đường chính chính đến vậy, nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô lại không biết nên chỉ trích người mẹ ruột này như thế nào.
Trong một đêm, cô như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, mất hết tất cả chẳng còn lại gì.
Sau đó, sau khi Khương Tri Ly một mình đi một mình đi đến Anh, cô vẫn không không khống chế được mà xem tin tức liên quan đến Thẩm Nhân.
Kể từ khi giành được giải thưởng của cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế, bà đã trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.
Sau đó, bà kết hôn với Giản Hoằng Dật, một đại gia trong giới kinh doanh, khi đó Giản Hoằng Dật độc thân sau khi ly hôn, chỉ có một cô con gái.
Cứ như vậy Thẩm Nhân trở thành mẹ của Giản Ngữ Phàm.
Sau đó, Thẩm Nhân cũng cố gắng liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng mà một cuộc Khương Tri Ly cũng không nhận.
Đêm khuya ở xứ lạ, cô tỉnh lại trong bệnh viện, chỉ có một mình.
Vô số bữa cơm đêm giao thừa và sinh nhật, cô cũng chỉ có một mình.
Một chút đền bù và sám hối kia, đã quá trễ, cô cũng không cần đến chúng.
Nhưng cô vẫn không thể nào không oán trách.
Cô cũng không thể nào quên được, tám năm kia cô chỉ có một mình.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, đầu óc Khương Tri Ly choáng váng, chắc là do nằm mơ nên ngủ không ngon.
Cô nhìn điện thoại, mới bốn giờ sáng, nhưng cô không tài nào chợp mắt được nữa.
Khương Tri Ly tiện tay mở WeChat, bỗng nhiên cô phát hiện có một ảnh đại diện lạ xuất hiện trong danh sách tin nhắn.
Gần đây người mà cô chủ động kết bạn...
Hình như chỉ có một.
Toàn thân Khương Tri Ly giật một cái, cả người sảng khoái.
Cô nhấp vào khung trò chuyện, cẩn thận gõ vài chữ.
Khương Tri Ly: Có phải Phó Bắc Thần không?
Mười phút thấp thỏm trôi qua, Khương Tri Ly mới nhận ra, bây giờ đang là bốn giờ sáng.
Bây giờ chắc anh đang ngủ.
Vừa nghĩ đến đây, người kia lại gửi đến một tin nhắn.
Hai từ lạnh lùng như băng: Không phải.
Giọng điệu thế này, dùng đầu gối cũng có thể biết được đây chính là Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly nằm sấp trên giường, hai chân cô đung đưa trong không khí, sau đó đổi chú thích WeChat của anh giống với ghi chú trong SMS.
Phải nói rằng, biệt danh mà Nghê Linh cung cấp, đến bây giờ đọc vẫn rất thuận miệng.
Bên trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ điện thoại di động.
Khương Tri Ly: Cũng đã bốn giờ sáng rồi, sao anh vẫn chưa ngủ?
Phó Phẩm Như: Chẳng phải em cũng vậy à?
Khương Tri Ly: Em vừa mới tỉnh.
Khương Tri Ly: "Chú mèo đang nhảy.GIF."
Ba phút trôi qua, người kia vẫn chưa trả lời.
Khương Tri Ly vốn muốn hỏi anh tại sao nửa đêm lại kết bạn WeChat với cô, nhưng sau đó cô lại nghĩ lại, nếu cô lại làm lố, anh lại run tay xóa kết bạn với cô.
Do dự một lúc, Khương Tri Ly chỉ có thể gửi cái khác.
Khương Tri Ly: Thế sao bây giờ anh vẫn chưa ngủ?
Bóng đêm dày đặc, bóng cây đung đưa, dường như đến cả những đám mây trên trời cũng đã nghỉ ngơi, bên trong căn phòng tổng thống vẫn sáng đèn.
Chiếc điện thoại trên bàn không ngừng rung lên.
Phía sau bàn làm việc, Phó Bắc Thần tắt máy tính, anh mệt mỏi ngả người ra sau, dây thần kinh bị cơn say ăn mòn vẫn còn đang đau.
Anh đưa tay lên xoa xoa giữa hai hàng chân mày, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên nhìn.
Đúng như anh dự đoán, những nhãn dán lòe loẹt của cô đang nhảy nhót lung tung trên màn hình.
Phó Phẩm Như: Bận.
Khương Tri Ly nhìn thấy tin nhắn tích chữ như vàng của anh, trong đầu vô thức tưởng tượng đến hình ảnh anh thức khuya ngồi trên bàn làm việc.
Cô nhớ Hàn Tử Ngộ đã từng nói, chỉ trong vòng ba năm, Phó Bắc Thần đã khiến số tài sản của Phó thị tăng lên gấp ba lần.
Không có thành công nào có thể tùy tiện có được.
Có thể tưởng tượng được, ba năm này anh đã cực khổ thế nào.
Khương