Hai ngày cuối tuần, Khương Tri Ly sống trong mớ hỗn độn.
Cả ngày thứ bảy và chủ nhật, cô không đi đâu cả, ngoại trừ ghế sofa và giường ngủ, hầu hết thời gian của cô nếu không phải ngủ thì là đang vẽ, có những lúc điện thoại hết pin tắt nguồn mà cô lại không hề hay biết.
Dù sao điện thoại bật hay tắt thì WeChat vẫn im lặng.
Lúc vừa mới bắt đầu, Khương Tri Ly còn nhìn chằm chằm vào điện thoại xem anh có trả lời cô không, bất kể lúc tắm hay lúc ngủ, điện thoại đều không rời tay, nhưng mà cô chờ càng lâu, sự mong đợi trong lòng cô lại càng ít đi, cuối cùng, cô không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Cô bị kết án tử hình, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt để giải thích cuối cùng cũng không có.
Hai ngày nay ở nhà một mình, Khương Tri Ly đã nhiều lần ngẩn người tự hỏi, tại sao Phó Bắc Thần lại đột nhiên thay đổi ý định, anh rời đi mà không đợi cô đến.
Nhưng cô lại không nghĩ ra.
Có lẽ là vì anh và những người khác đều nghĩ rằng, cô vì tiền, vì Khương thị nên mới tiếp cận anh.
Nhưng rõ ràng không phải vậy.
Cô rất tủi thân, rất khó chịu, nhưng cô lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Bởi vì cô biết, Phó Bắc Thần không muốn tin tưởng cô, bởi vì lúc đầu khi hai người chia tay nhau, cô cắt đứt một cách tàn nhẫn như vậy, dường như đã phá vỡ đi mọi sự kiêu ngạo của anh.
Cô đã từng khiến anh tin rằng, cô không yêu anh, và giờ cô đã phải gánh chịu mọi hậu quả.
Nhưng Khương Tri Ly bỗng cảm thấy rất bối rối.
Ban đêm khi cô mất ngủ, một ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Nhiều lần cô và Phó Bắc Thần cùng nhau xuất hiện, thật ra thì đều do anh âm thầm dung túng cho cô.
Một khi anh không muốn, ngoài việc gọi điện thoại, gửi tin nhắn, cô hoàn toàn không thể tìm được cơ hội nào để tiến vào thế giới của anh.
Xa cách nhau tám năm dài đằng đẵng, bọn họ thực sự cách nhau rất xa.
Khoảng cách như vậy, cô không biết nên làm gì mới phải.
Chiếc váy ngày hôm đó vừa mới mua đã bị cô treo vào góc sâu nhất trong tủ quần áo, mà bó hoa hồng Khương Tri Ly nhặt về lại được cắm cẩn thận trong lọ hoa ở phòng khách và nhà bếp.
Không biết có phải vì giống hoa hồng quá mỏng manh hay không, cho dù Khương Tri Ly ngày ngày thay nước, đến buổi sáng thứ hai, lúc cô chuẩn bị ra khỏi cửa để đi làm, trong bình hoa chỉ còn lại hai bông hồng vẫn kiên cường sống sót.
Còn cô thì lại giống như đại đa số những cành hồng kia, mất đi toàn bộ sức sống.
Đi làm vào thứ hai, chắc có lẽ do vừa qua cuối tuần, các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế cũng không có tinh thần mấy, cũng chẳng có mấy ai nhận ra sự khác lạ của cô.
Ngược lại thì Diệp Gia Kỳ thường ngày tùy tùy tiện tiện, không quan tâm đến chuyện gì, cô bé nghiêng đầu quan sát Khương Tri Ly nhiều lần, sau đó mới thận trọng hỏi: "Chị, hai ngày nay chị gầy đi rồi đúng không?"
Khương Tri Ly đang lật xem tài liệu thì dừng lại, ngay sau đó, cô ngẩng đầu lên, làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Có hả? Chẳng phải cũng khá tốt sao, đỡ phải giảm cân."
Diệp Gia Kỳ liếc nhìn vòng eo thon thả cùng đôi chân mịn màng của cô, ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ: "Vóc dáng của chị đã đủ đẹp rồi, chị mà còn giảm nữa thì sao bọn em sống được..."
Cuối cùng trên mặt Khương Tri Ly hôm nay cũng lộ ra một nụ cười, cô cầm cốc nước đứng dậy, "Đừng nịnh nọt nữa, cùng đi pha cà phê nhé? Lát nữa phải họp rồi."
"Ôi chị ơi, uống cái gì nhanh nhanh đi, để em đặt Starbucks." Diệp Gia Kỳ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.
Khương Tri Ly nghĩ đến ly Frappuccino đắt tiền kia, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Đừng đừng đừng, không cần tốn kém như vậy đâu, chị đi pha là được rồi."
Diệp Gia Kỳ chỉ có thể cất điện thoại đi: "Vậy cũng được, em cùng chị đi đến phòng trà nhé."
Hai người cùng nhau đến phòng trà, Khương Tri Ly mở một túi cà phê hòa tan đổ vào trong ly, phòng nghỉ bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện.
"Cậu nói cậu vừa nhìn thấy nhà thiết kế Giản kia à? Thật sự là cô ấy sao?"
Người kia chắc chắn nói: "Tôi dám khẳng định mình không nhìn nhầm, vừa rồi tôi nhìn thấy cô ấy đi thang máy xuống, hình như là vừa từ phòng của tổng giám đốc ra."
Có người há hốc mồm: "Cô ấy với Phó tổng sao? ?"
"Cũng có thể mà, dù sao thì cô ấy cũng vừa từ Mỹ trở về, mẹ cô ấy còn là nhà thiết kế Thẩm Âm, người ta có lai lịch tốt, nói không chừng người ta đã liên hôn gia tộc rồi. Tôi còn nghe nói hình như tối nay Phó tổng có tham gia tiệc rượu ở khách sạn Peninsula, không biết Giản Ngữ Phàm tối nay có phải bạn cặp của Phó tổng không..."
Khương Tri Ly ngẩn người nhìn chằm chằm cái máy lọc nước trước mặt, giọng nói của Diệp Gia Kỳ vang lên bên tai cô.
"Chị Tri Ly?"
Cô bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Gia Kỳ, kinh ngạc hỏi: "Sao thế?"
Diệp Gia Kỳ nhìn thấy dáng vẻ lơ đãng của cô, sau đó liếc nhìn chiếc cốc trên tay cô, ngập ngừng nói: "Nước trong ly chị là nước lạnh."
Khương Tri Ly ngẩn người, cúi đầu nhìn máy lọc nước trước mặt.
Quả nhiên, cô ấn nhầm nút, nước chảy vào trong ly không phải là nước sôi.
Màu nâu của bột cà phê bây giờ đã vón lại, trong ly biến thành một mớ hỗn độn, không thể nào uống được.
Cô vẫn im lặng, làm như không có chuyện gì xảy ra, cô đổ cà phê trong cốc vào bồn rửa bên cạnh, thản nhiên nói: "Đi thôi, chúng ta đi họp."
Như thường lệ, cuộc họp định kỳ vào ngày thứ Hai, phòng họp chật kín người nhưng bầu không khí vẫn ngột ngạt im lặng như vậy.
Bởi vì hôm nay, ngoài việc công bố nội dung công việc của tuần này, còn công bố kết quả cuối cùng xem ai là nhà thiết kế chính của sản phẩm mới trong quý cuối.
Cô, Hạ Tử Du, còn có Giản Ngữ Phàm hôm nay vừa mới đến, và chỉ có một nhà thiết kế được chọn.
Giản Ngữ Phàm ngồi đối diện với Khương Tri Ly.
Cô ấy trang điểm tinh tế, cả người vô cùng rạng rỡ, khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười, nhìn có vẻ dễ gần.
Mặt khác, Hạ Tử Du từ đầu đến cuối đều ủ rũ, giống như biết trước kết quả là mình sẽ thua vậy.
Mà Khương Tri Ly lại là người bình tĩnh