Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, mọi ngóc ngách trong thành phố lại nhộn nhịp trở lại.
Mặc dù Khương Tri Ly đã nghỉ việc ở Kỳ Nhạc, nhưng dạo gần đây cô cũng chẳng thảnh thơi được bao nhiêu. Quá trình chuẩn bị cho studio cá nhân vừa rườm rà vừa phức tạp, mãi cho đến tháng tư, quá trình sửa sang bài trí cho studio mới gần hoàn tất.
Những ngày này, ngày xuân đã đến, ánh nắng mặt trời rực rỡ, làn gió thổi qua cũng dịu dàng đến lạ.
Trong một con hẻm không mấy nổi bật ở trung tâm thành phố, một tòa nhà nhỏ hai tầng lặng lẽ nằm đó, trên bức tường đỏ có một chút dấu vết của thời gian, trên tường phủ đầy dây thường xuân xanh tươi, mang đến cho tòa nhà nhỏ có vẻ lâu đời này một diện mạo mới.
Ngoài cửa còn treo thêm một bảng hiệu làm bằng gỗ, phía trên có khắc một dãy kí tự bằng tiếng Anh.
F&J Studio.
Studio chưa chính thức khai trương, nhưng lúc này đã tiếp đón những vị khách đầu tiên.
Một chiếc xe bảo mẫu màu trắng nhìn vô cùng khiêm tốn chầm chậm dừng trước cửa, một bóng người mảnh mai bước từ trên xe xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa studio ra.
Chuông gió treo ngoài cửa phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai, Khương Tri Ly đang cúi người sắp xếp lại mấy cái gối trên sofa, cô nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn.
Rõ ràng là một khuôn mặt mà Khương Tri Ly thường xuyên nhìn thấy trên màn hình, nhưng vẫn khiến cô giật mình.
Dáng người của người phụ nữ mảnh mai nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dài màu be đơn giản, mái tóc đen nhánh như thác nước, tùy ý xõa xuống vai, khiến làn da càng thêm trắng trẻo, như tuyết trắng ngoài mái hiên khi vào đông, không nhiễm một hạt bụi.
Đường nét trên khuôn mặt cô ấy giống như mỹ nhân trong bức họa cổ, khuôn mặt to cỡ một bàn tay, đôi lông mày lá liễu, không phải vẻ đẹp kiều diễm đại trà dạo gần đây, một đôi mắt trong veo như làn suối, trong đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, là kiểu vẻ đẹp không hề phản cảm.
Khí chất lại vô cùng tao nhã hiếm thấy, mỗi một cái nhíu mày mỗi một điệu cười tràn đầy nét quyến rũ cổ điển, xứng đáng được mệnh danh là nữ thần lạnh lùng số một làng giải trí.
Người phụ nữ nhìn thấy Khương Tri Ly vẫn còn ngẩn người đứng đó, cô cong môi mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: "Cô Khương, hôm nay mạo muội đến thăm, thành thật xin lỗi."
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng êm ái, dường như có một chút giai điệu Giang Nam, tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng như người Ngô, khiến lòng người rung động.
Khương Tri Ly đột nhiên hoàn hồn lại, cô ngượng ngùng cười nói: "Không sao đâu cô Thời, cô ngồi ở đây đợi một lát, tôi lập tức đến ngay."
Thời Diên mỉm cười gật đầu, ngồi xuống ghế sofa.
Ngay sau đó, Khương Tri Ly cầm hai tách trà hoa hồng ra, đưa một ly đến trước mặt Thời Diên.
Thời Diên là khách hàng lớn được Hứa Tinh giới thiệu đến. Khương Tri Ly biết đây là đơn hàng gấp, nhưng không ngờ cô ấy lại gấp đến vậy.
Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, Thời Diên lấy từ trong túi xách ra một cáihộp.
"Cô Khương, cái vòng tay này, phiền cô giúp tôi sửa lại một chút."
Khương Tri Ly mở hộp ra, cô còn tưởng rằng bên trong sẽ là một chiếc vòng tay kim cương cực kỳ quý giá, không ngờ rằng đồ vật bên trong lại khiến người ta có chút kinh ngạc.
Cũng không phải kim cương hay là trang sức đắt tiền, chỉ là một chiếc vòng tay bằng bạc rất bình thường, bên trên có đính vài viên kim cương không đáng tiền, giá trị cao lắm cũng không quá một nghìn tệ, nhìn qua thì có vẻ đã cũ, cũng đã bị nứt rồi, nhưng mà lại không hề bạc màu, không khó để nhận thấy những năm này chủ nhân của nó đã giữ rất kĩ.
Một chiếc vòng tay như vậy, có thể được trân trọng vào lưu giữ đến tận bây giờ, có lẽ ý nghĩa của nó còn nhiều hơn giá trị.
Khương Tri Ly kiểm tra lại tình trạng nứt gãy của chiếc vòng tay, sau đó gật đầu: "Có thể sửa được."
Nghe vậy, sắc mặt Thời Diên nhất thời vui mừng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên rồi nói: "Vậy thì tốt quá, nếu như có thể, có thể làm phiền cô dựa trên thiết kế cơ bản của chiếc vòng tay này, thiết kế chiếc vòng tay này lại một chút..."
Khương Tri Ly mỉm cười rồi gật đầu: "Không thành vấn đề, cô có thể nói sơ qua ý tưởng của mình được không."
*
Sau khi nói chuyện được nửa tiếng, Thời Diên đứng dậy chào tạm biệt.
"Cô Khương, vậy thì làm phiền cô nhé."
"Không có gì, đến lúc đó tôi thông báo với cô qua WeChat."
Lúc Khương Tri Ly tiễn cô ra cửa, Diệp Gia Kỳ cũng vừa đến.
Cho đến khi nhìn thấy xe bảo mẫu biến mất ở ngã tư đường, Diệp Gia Kỳ vẫn còn hơi sốc.
Vừa đi vào, Diệp Gia Kỳ vừa cảm thán nói: "Chị dâu, người đó là nữ thần Thời sao? Quả thật là nữ thần, ngoài đời còn đẹp hơn trên TV."
"Đúng vậy, khí chất cũng rất dịu dàng trong sáng, không giống với những ngôi sao nữ khác trong giới giải trí..." Khương Tri Ly thuận miệng trả lời, cô khom người dọn tách trà trên bàn rồi mới nhớ tới hỏi cô: "Mà này, sao đột nhiên lại đến đây?"
Diệp Gia Kỳ lúc này mới nhớ ra mục đích mình đến đây, ngay lập tức cười tươi như hoa: "Ồ, đúng rồi, em đến rủ chị ra ngoài uống cà phê, em thấy studio của chị cũng dọn dẹp gần xong rồi, cùng ra ngoài chơi đi."
Khương Tri Ly ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đang treo trên tường, cô do dự nói: "Nhưng mà anh em nói lát nữa tan làm đến đón chị, hẹn năm giờ chiều đi thử váy cưới..."
Khoảng thời gian gần đây, cô với Phó Bắc Thần đều bận rộn, ngay cả những việc quan trọng như thử váy cưới cũng phải đợi đến tối mới đi.
Nghe vậy, Diệp Gia Kỳ chớp chớp mắt, cố gắng thuyết phục: "Ôi, không sao đâu, chẳng phải năm giờ sao, bây giờ mới hai giờ, đến lúc đó bảo anh em đến quán cà phê đón chị, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ chuyện của hai người, em đảm bảo đấy!"
Thấy cô vất vả khẩn cầu như vậy, Khương Tri Ly vẫn không nỡ từ chối, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Giằng co một hồi, Khương Tri Ly đành phải nói: "Được, để chị nói với anh em đã."
Trên đường đi, Khương Tri Ly luôn có cảm giác rằng mình bị lừa rồi, cô hỏi Diệp Gia Kỳ rốt cuộc đang làm gì, Diệp Gia Kỳ cứ ra vẻ bí mật rồi không nói gì.
Lúc đến quán cà phê rồi ngồi xuống, Diệp Gia Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Chị, lát nữa có một anh chàng đẹp trai tới, em muốn ký hợp đồng với anh ấy, chị phải giúp em cùng nhau thuyết phục anh ấy nhé."
Khương Tri Ly ngay lập tức không phản ứng kịp: "Ký cái gì?"
Vẻ mặt Diệp Gia Kỳ vô cùng phấn khích: "Ký hợp đồng với anh ấy với tư cách là một nghệ sĩ, em làm quản lý của anh ấy, hai ngày trước em vừa phát hiện ra, cảm thấy anh ấy không làm nghệ sĩ thì thật là đáng tiếc. Nhưng lúc em nói chuyện với anh ấy, anh ấy từ chối rồi, em khẳng định sẽ không bỏ cuộc, vậy nên hôm nay chị cùng em thuyết phục anh ấy, khả năng thành công chắc cũng cao hơn một chút."
Con ngươi Khương Tri Ly ngay lập tức trợn to ra, cô không thể tin được nói: "Nghệ sĩ? ? ? Từ khi nào mà em chuyển nghề thành quản lý nghệ sĩ rồi?"
Nghe vậy, Diệp Gia Kỳ lấy từ trong túi xách ra một quyển sổ nhỏ đập xuống bàn, ngữ khí tự hào: "Vâng, em là người có bằng cấp đấy nhé, Diệp Gia Kỳ, quản lý nghệ sĩ thực tập của công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Phó thị."
"........."
Khương Tri Ly thực sự không biết Diệp Gia Kỳ đã nhất thời nổi hứng đi thi từ lúc nào, có lẽ những người trẻ tuổi như Diệp Gia Kỳ đều như vậy, tràn đầy nhiệt huyết, dám làm những điều mình thích, cũng không phải chuyện xấu.
Cô gật đầu, tiện tay cầm giấy phép hành nghề quản lý nghệ sĩ lên xem, mỉm cười rồi trêu chọc Diệp Gia Kỳ: "Không phải là giấy phép giả mua ở ven đường với giá 800 tệ đấy chứ?"
(*) Đoạn giấy phép này mình cũng không rõ lắm, nhưng ai đu Cbiz chắc cũng biết làm MC cũng cần phải có giấy phép hành nghề, nên chắc quản lý nghệ sĩ cũng cần nhỉ -.-
"Đương nhiên không phải rồi! ! !"
Diệp Gia Kỳ suýt chút nữa thì bùng nổ, cái này cô vất vả lắm