Bên trong sảnh tiệc, sau khi Phó Bắc Thần rời đi, rất nhiều người cũng tìm cơ hội nói chuyện với Khương Tri Ly, ngoài mặt thì nhìn như thân thiết hòa nhã, nhưng thật ra là đang tìm cách để dò xét mối quan hệ giữa hai người họ, thậm chí còn tâng bốc.
Mọi người trong giới đều biết rằng lúc Phó Bắc Thần tham dự những trường hợp thế này chưa bao giờ dẫn theo bạn gái, có rất nhiều người muốn kết giao với Phó Bắc Thần nhưng hoàn toàn không biết ra tay từ đâu, bây giờ sự xuất hiện của Khương Tri Ly chắc chắn đã trở thành một bước đột phá đối với nhiều người.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Khương Tri Ly cũng chỉ nhìn dễ nói chuyện mà thôi.
Khi nói đến bất kỳ chủ đề nào liên quan đến Phó Bắc Thần, cô đều tránh đi mà không để lại chút dấu vết, người ngoài nhìn vào thì thấy đang trò chuyện vui vẻ, nhưng mà cũng chẳng nói được gì cả.
Mọi người cũng chỉ có thể đoán già đoán non giữa bạn cặp và bạn gái, không ai có được câu trả lời chính xác.
Sau vài cuộc trò chuyện, Khương Tri Ly cũng cảm thấy hơi phiền, cô dứt khoát tìm một chỗ vắng người đợi Phó Bắc Thần, chụp một bức ảnh xung quanh cô rồi gửi cho anh.
Khương Tri Ly: "Hình ảnh.jpg."
Khương Tri Ly: Em ở đây đợi anh nha.
Tin nhắn được gửi đi, Khương Tri Ly lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân rồi dừng lại, cùng với một giọng nam trung niên quen thuộc.
"Ly Ly..."
Động tác của Khương Tri Ly hơi ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, quả nhiên là Thẩm Hoành Quang.
Lần cuối cùng cô gặp Thẩm Hoành Quang là ở Khương thị, khi cô đến để hạ bệ Nghiêm Huệ, Khương Tri Ly cũng không biết những chuyện mà Nghiêm Huệ đã làm ông biết được bao nhiêu, nhưng dù thế nào, ông cũng không thể thoát khỏi liên quan.
Có lẽ là Thẩm Hoành Quang cũng tự thấy thẹn trong lòng, kể từ khi Nghiêm Huệ bị giam giữ ở Cục Công an, ông cũng không còn mặt mũi mà liên lạc với Khương Tri Ly nữa mà đi khắp nơi để tìm cách để giảm án cho Nghiêm Huệ.
Nhưng bằng chứng xác thực, cho dù ông có đến cầu xin Thẩm Nhân, tìm luật sư tốt nhất, chỉ cần Khương Tri Ly không buông tha, Nghiêm Huệ cũng mới có thêm được một tia hi vọng tránh khỏi án tù lâu hơn mà thôi.
So với trước đây, khuôn mặt của Thẩm Hoành Quang trông già nua và tiều tụy hơn, giữa hai bên thái dương có vài sợi tóc bạc.
Trước đây vốn dĩ nhìn ông trẻ hơn những người cùng tuổi, bây giờ nhìn lại giống như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm.
So với Nghiêm Huệ, Thẩm Hoành Quang đã từng thực sự đối xử với cô như người thân, nhưng mà đứng trước lợi ích, cuối cùng ông vẫn lựa chọn từ bỏ mối quan hệ thân tình này, giúp đỡ những kẻ bất lương.
Ánh mắt Khương Tri Ly bỗng nhiên tối sầm đi, cô nhất thời không trả lời ông.
Thẩm Hoành Quang thấy cô không nói lời nào, trong lòng đương nhiên đã nhận ra thái độ của cô, nhưng ông vẫn không bỏ cuộc.
Mấy ngày nay, dù đã tìm khắp nơi, đi qua không biết bao nhiêu cánh cửa nhưng vẫn không có nơi nào để cầu cứu.
Dù sao thì bây giờ Khương Tri Ly cũng không còn là cô bé không nơi nương tựa nữa rồi, sau lưng cô là Phó Bắc Thần.
Đây là lý do tại sao không ai dám giúp ông cứu Nghiêm Huệ.
Chỉ có nước cầu xin Khương Tri Ly bỏ qua cho bọn họ, đây mới là hi vọng duy nhất của Thẩm Hoành Quang bây giờ.
Ông lo lắng xoa xoa tay, nuốt nước bọt rồi mới lên tiếng cầu xin: "Ly Ly, cậu cầu xin con, con có thể bỏ qua cho mợ con lần này được không.
Cậu đảm bảo, sau khi bà ấy ra ngoài cậu sẽ trông chừng thật kỹ bà ấy, tuyệt đối sẽ không dung túng cho bà ấy tiếp tục làm chuyện sai lầm nữa.....!Mợ con gả cho cậu nhiều năm như vậy, cậu không thể trơ mắt nhìn bà ấy ngồi tù được....."
Nói xong chữ cuối cùng, Thẩm Hoành Quang đã che kín mặt, toàn thân run rẩy, nhìn rất đáng thương.
Âm lượng của ông không hề nhỏ, cũng không có ít người xung quanh đã tò mò liếc mắt nhìn.
Khương Tri Ly đương nhiên biết ý của ông khi nói những lời như vậy vào những dịp thế này, sự thất vọng trong lòng cô đối với ông đã tích tụ đến cực điểm.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cậu, cậu cũng nói rồi, là bà ấy làm sai.
Mà đã làm sai thì phải trả giá thật lớn, không phải sao? Cảnh sát sẽ xét xử sự việc này dựa trên chứng cứ và pháp luật, con cũng sẽ chờ kết quả sau khi xét xử, những việc này không phải do con quyết định.
Con có bỏ qua cho Nghiêm Huệ thì luật pháp cũng sẽ không bỏ qua."
Đúng hay sai, huống chi đã liên quan đến pháp luật, tuyệt đối không thể lùi bước.
Mà Thẩm Hoành Quang hoàn toàn không nghe lọt những lời này, gần đây ông vì chuyện này mà vẫn luôn ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần gần như suy sụp, lúc này khi nghe thấy Khương Tri Ly không chút do dự mà từ chối, sợi dây đang căng trong đầu ông đứt đi.
Ông không nghĩ ngợi mà quỳ xuống trước mặt Khương Tri Ly, không ngừng cầu xin: "Ly Ly, cậu cầu xin con, chúng ta cũng là người một nhà, hôm nay cậu ở đây quỳ xuống trước mặt con, cầu xin con giúp đỡ cậu....."
Khương Tri Ly nhất thời sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp đưa tay ra đỡ ông dậy thì một bóng người đã lao đến, nhanh hơn một bước đỡ Thẩm Hoành Quang dậy.
"Ba, có phải ba điên rồi không, ba quỳ xuống trước mặt chị ta làm gì!" Thẩm Tư Huyên vừa đỡ Thẩm Hoành Quang đứng dậy, vừa hung hăng trợn mắt nhìn Khương Tri Ly.
"Khương Tri Ly! Chị có còn là người không, ba tôi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, chị còn nhẫn tâm để ông ấy ở trước mặt bao nhiêu người quỳ xuống trước mặt chị, chị có còn lương tâm không vậy!"
"Những năm này ba tôi vẫn luôn giúp đỡ chị, không ngờ lòng dạ chị lại ác độc như vậy, cuối cùng chỉ nuôi được một con sói mắt trắng.
Nếu như không có ba mẹ tôi, chị cho rằng Khương thị có thể tồn tại đến bây giờ sao?"
"Chị nghĩ xem tại sao dì là không cần chị, loại người giống như chị, vong ân phụ nghĩa, đáng đời chị ngay cả một người thân cũng không có!"
Thanh âm của cô ta vừa gay gắt vừa chói tai, không ít người đã dừng bước, nhìn về phía bọn họ, thấp giọng xì xào bàn tán.
Nhìn thấy dáng vẻ cuồng loạn của cô ta, giọng Khương Tri Ly lạnh xuống, không chút lưu tình trách mắng: "Thẩm Tư Huyên, có phải cô điên rồi không?"
Thẩm Tư Huyên cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi.
Từ sau khi Nghiêm Huệ hoàn toàn thất thế, Thẩm Hoành Quang cả ngày khép nép cầu xin khắp nơi, cô ta cũng chỉ có thể cố gắng dựa vào Hàn Tử Ngộ, cho dù Hàn Tử Ngộ cả ngày làm mặt lạnh, chiến tranh lạnh với cô ta, cô ta vẫn phải mặt nóng dán mông lạnh, hi vọng Hàn Tử Ngộ có thể giúp cô ta.
Hai ngày trước, cô bắt gặp Hàn Tử Ngộ thuê phòng với một cô người mẫu trẻ, lúc đó khí huyết của cô ta xông lên đến đầu, náo loạn một trận ầm ĩ ở nơi công cộng.
Bây giờ Hàn Tử Ngộ không chỉ chia tay với cô, mà còn bị cô làm ầm ĩ ở nơi công cộng mất hết mặt mũi, anh ở giới giải trí phong sát cô, tất cả đại ngôn của cô đều mất hết, ngay cả một vai phụ cũng không lấy được, sự nghiệp diễn xuất chỉ như vậy đã bị hủy hoại.
Từ lúc nhỏ, cô ta đã sống dưới cái bóng của Khương Tri Ly.
Khương Tri Ly xinh đẹp, gia thế tốt, đi đâu cũng được người khác vây quanh, bất kể là ai, đứng ở bên cạnh cô cũng sẽ trở nên lu mờ.
Nhưng từ đầu đến cuối Thẩm Tư Huyên vẫn tin chắc rằng, nếu như Khương Tri Ly không phải là thiên kim của tập đoàn Khương thị, nếu như cô có gia thế như vậy, cô nhất định có thể sống tốt hơn Khương Tri Ly.
Có lẽ trời cao đã nghe thấy tiếng lòng của cô, để cho Khương Tri Ly đang cao cao tại thượng bỗng nhiên không còn gì cả.
Như ý muốn, cô có được vị trí thiên kim của tập đoàn Khương thị, cũng cướp được Hàn Tử Ngộ.
Nhưng cô không nhìn thấy rõ, Hàn Tử Ngộ chẳng qua chỉ khoác lớp mình lớp da lịch sự tao nhã, thứ mà anh ta yêu là Khương thị có thể mang đến cho anh ta nhiều lợi ích, chứ không phải là Thẩm Tư Huyên cô.
Những năm này cô vất vả lắm mới cướp được mọi thứ từ tay Khương Tri Ly, nhưng thật ra chỉ là mơ mộng hão huyền.
Còn cô thì sống trong trí tưởng tượng dối trá và hoa lệ của mình, cuối cùng khi mọi thứ hoàn toàn tan biến, hiện thực lại tàn khốc như trước, không thể chấp nhận được.
Thẩm Tư Huyên chỉ có thể tự làm tê liệt mình như một kẻ điên.
Tất cả những chuyện này đều là lỗi của Khương Tri Ly.
Nếu như không có Khương Tri Ly, cô ta tuyệt đối sẽ không sẽ không lưu lạc như bây giờ.
Thẩm Tư Huyên cười lạnh, khuôn mặt thanh tú bỗng trở nên nhăn nhó: "Khương Tri Ly, chị thì có gì đặc biệt hơn người, bày ra cái vẻ cao cao tại thượng, chẳng phải chị có đại gia chống lưng sao, cùng lắm là bán thân cầu lợi, chị còn tưởng rằng mình rất cao quý sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Hoành Quang cứng đờ, không nghĩ ngờ rằng lá gan của Thẩm Tư Huyên lại lớn như vậy, cái gì cũng dám nói, muốn ngăn cũng không ngăn kịp.
Vừa nói xong, có mấy người trong sảnh tiệc nhận ra Khương Tri Ly, đưa mắt nhìn sang, cùng lúc đó, nhiều người đến vây quanh hơn, tiếng xì xào bàn tán của đám đông càng lớn hơn.
"Tôi nói thế nào, hóa ra là