Dù Có Gặp Lại

Chương 1


trước sau

1

Vào kỷ niệm bảy năm ngày cưới, Lương Thiệu đã tặng tôi một món quà lớn.

Một bản thỏa thuận ly hôn.

Hắn dường như đã không thể chờ đợi thêm nữa, bình tĩnh nói: "Tôi lấy sổ hộ khẩu rồi, cô ký tên đi. Tôi đã hẹn sẵn rồi, lát nữa chúng ta đi lấy giấy chứng nhận."

Tôi cầm lấy bản thỏa thuận, im lặng hồi lâu.

Thật ra tôi đã lường được rồi cũng sẽ có ngày này, sự thờ ơ của Lương Thiệu là một điềm báo trước.

Hắn bắt đầu về nhà ngày càng muộn, ngày càng thường xuyên đi công tác.

Chủ đề giữa chúng tôi dần ít đi. Ban đầu, tôi còn cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn luôn tỏ ra mất kiên nhẫn, hoặc là qua loa lấy lệ, hoặc là giả vờ không nghe thấy.

Cho đến cuối cùng, khi hai người đối mặt ăn bữa cơm, chỉ còn lại sự im lặng.

Lòng tôi rất rõ ràng, trái tim của hắn đã không còn đặt ở chỗ tôi nữa rồi.

"Là thư ký Lâm sao?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

Ngón tay Lương Thiệu bất giác gõ vào vô-lăng, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn trả lời: "Đúng, không phải cô đã biết lâu rồi sao?"

Quả thực, tôi đã biết lâu rồi. Từ lần đầu tiên cô ta đưa Lương Thiệu về lúc hắn say rượu, tôi đã hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ không bình thường.

Khi đó, cô ta đỡ Lương Thiệu ý thức không rõ ràng, cả người dựa hẳn vào cô ta, nở nụ cười khiêu khích với tôi.

"Chị Thẩm, buổi tối chị nhớ chăm sóc anh Lương cẩn thận nhé." Cô ta lướt nhìn Lương Thiệu rồi cười nói: “Buổi tối anh ấy ngủ phải nắm tay người khác, nếu không sẽ ngủ không ngon."

Đây là bí mật chỉ tôi và Lương Thiệu biết, vậy mà lại được thốt ra từ miệng một người phụ nữ khác.

Tôi biết cô ta cố ý.

Ngón tay tôi bất giác run lên: "Tại sao cứ phải là hôm nay?"

Hắn không phải không biết hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi. Mà ở nhà, bàn thức ăn tôi chuẩn bị cũng đã nguội lạnh.

Lương Thiệu nói: "Cô ấy có thai rồi, tôi muốn ly hôn càng nhanh càng tốt.”

"Cô xem bản thỏa thuận đi. Căn nhà này, biệt thự ở phía đông và ngoại ô sẽ thuộc về cô, công ty sẽ thuộc về tôi. Nhưng tôi sẽ đưa cô năm mươi triệu tiền mặt, đủ rồi chứ?

Hắn ta nói rất tự nhiên, như thể không phải đang bàn chuyện ly hôn mà đang nói về một vụ làm ăn.

Trái tim tôi đau nhói, nhưng trên mặt lại không hiển lộ mảy may. Hạ thấp bản thân trước mặt một người không yêu mình chỉ càng khiến bản thân bẽ bàng thêm thôi.

Tôi cười lạnh, nói: "Anh ngoại tình, là người có lỗi, lại còn dám muốn nhiều như vậy? Anh phải ra đi tay trắng!"

Lương Thiệu liếc nhìn tôi, giọng điệu mỉa mai: "Thẩm Diệp, cô một vừa hai phải thôi. Mấy năm qua, cô có kiếm được một đồng nào không? Tôi chu cấp cho cô ăn ngon mặc đẹp, cô còn muốn bao nhiêu nữa?”

Tôi ngẩn ra, một ngọn lửa không tên bỗng bùng lên trong lòng: "Tôi đã ăn gì, mặc gì nào? M.ẹ nó, tôi ngày ngày ở nhà phục vụ cơm nước cho anh, dù là bảo mẫu anh cũng phải trả lương, đúng chứ?"

“Tôi không cho cô tiêu tiền hay sao? Cô nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi. Không ngày nào chải chuốt bản thân, đổi lại là người khác cũng không nuốt trôi!”

Tôi tức giận quát: "Vậy nên anh mới ngoại tình? Chỉ vì ả họ Lâm kia biết ăn diện hơn tôi, biết cách quyến rũ đàn ông hơn tôi?"

"Đúng!" Lương Thiệu cũng nổi giận, lớn tiếng nói: "Lâm Lang có năng lực, biết độc lập, cô dựa vào đâu mà so sánh với cô ấy?"

"Cô nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, mỗi ngày chỉ biết vây quanh cái bếp. Đổi lại là ai cũng sẽ chọn cô ấy!"

Câu này của hắn đã hoàn toàn đánh tan lý trí của tôi. Tôi suy sụp nói: "Lúc đầu, là ai bảo tôi ở nhà chăm sóc gia đình? Lương Thiệu, tôi với anh đều tốt nghiệp cùng một trường đại học đấy. M.ẹ nó, tôi không hề thua kém anh! Lúc đấy chính anh đã nói cả hai đều bận sự nghiệp thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, yêu cầu tôi ở nhà làm nội trợ. Giờ anh lại nói thế này, lương tâm anh bị chó tha rồi à? M.ẹ nó, anh mới chính là tiểu nhân đắc chí, dòng thứ chó đẻ!"

Chúng tôi dùng những từ ngữ cay độc nhất để công kích đối phương, giống như kẻ thù không đội trời chung muốn đẩy nhau vào chỗ c.h.ế.t.

Lương Thiệu nghẹt thở, hơi phiền muộn nói: "Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc cô có ký hay không?"

Tôi cắn răng nói: "Không bao giờ, anh nhất định phải ra đi tay trắng."

Lương Thiệu quyết không nhượng bộ: "Cô mơ đi!"

"Vậy thì ra tòa!" Tôi ngả người ra sau ghế: "Tôi đâu có vội."

Lương Thiệu nhíu chặt mày: "Lâm Lương có thai rồi. Tôi không có thời gian đôi co với cô!"

Vụ ly hôn này có nguy cơ sẽ kéo dài vì liên quan đến việc phân chia tài sản. Đến lúc đó, đứa trẻ có khả năng sẽ không thể nhập hộ khẩu.

Tôi nhún vai: "Thì liên quan gì đến tôi, cũng đâu phải con của tôi."

Lương Thiệu đột nhiên quay người lại, hung tợn nhìn tôi: "Thẩm Diệp, con m.ẹ nó, sao cô lại độc ác như vậy? Bản thân cô sinh không được thì không muốn cho người khác sinh à?"

"Tôi không sinh được á?"

Tôi đột nhiên bùng nổ: "Lương Thiệu, chính anh lúc đầu nói bản thân bây giờ quá bận rộn nên không muốn có con! Sau đó, anh bắt đầu về nhà ngày càng muộn. M.ẹ nó, lần gần nhất chúng ta ngủ chung là năm ngoái, tôi sinh kiểu đ.éo gì được?"

"M.ẹ nó, trách tôi được chắc? Cô nhìn bộ dạng hiện tại của cô đi, không trang điểm, quần áo cũng không mua, ai mà lên hứng cho nổi? Làm với cô, không bằng tôi tự xử!"

Hai chúng tôi càng nói càng kích động, không quan tâm đến bất cứ việc gì khác, như thể chỉ muốn lập tức gi.ế.t c.h.ế.t đối phương bằng ngôn từ.

Một cảm giác bi thương bỗng dâng tràn trong tim tôi.

Rốt cuộc tại sao chúng tôi lại đi đến bước đường này? Rõ ràng chúng tôi cũng từng thật lòng yêu nhau mà.

Tôi vẫn còn nhớ buổi tối hôm Lương Thiệu cầu hôn tôi. Lúc đó hắn mới bắt đầu lập nghiệp, nghèo đến mức không mua nổi nhẫn. Hắn đi học cách nung một chiếc nhẫn bạc, mất mấy ngày liền để đánh bóng chiếc nhẫn, cho đến khi hai bàn tay đầy vết bỏng rộp.

"Em chịu khó chút nhé! Đợi sau này có tiền rồi, anh sẽ đổi cái hoành tráng hơn cho em." Hắn thận trọng nói với tôi, mặt mũi đỏ bừng.

Lúc đó, tôi tràn trề hạnh phúc nhận lấy chiếc nhẫn. Hắn mừng rỡ, bế tôi lên quay vòng vòng.

Tôi vỗ vai hắn: "Để em xuống đi, mất mặt muốn chết!"

"Không muốn!" Lúc đó, Lương Thiệu vẫn là một thiếu niên, vô cùng phấn khích: "Thẩm Diệp, chúng ta sắp kết hôn rồi! Em sắp thành vợ anh rồi!"

Sau này, hắn có tiền rồi nhưng chiếc nhẫn ban đầu dường như đã bị hắn quên mất, cũng chưa từng đổi cái khác cho tôi.

"Thẩm Diệp, m.ẹ nó, cô rốt cuộc cô có ký không?"

Giọng Lương Thiệu kéo tôi về hiện thực. Tôi vừa định mở lời thì thoáng thấy cách đó không xa, một chiếc xe tải lớn đang lao thẳng tới!

Khoảnh khắc đó, não tôi trống rỗng.

Tôi quên hết tất cả, theo bản năng nhào lên người Lương Thiệu.

"Rầm!"

Trước khi mất đi ý thức, hình
như tôi đã thấy gương mặt hoảng loạn của Lương Thiệu. Hắn hốt hoảng gọi tên tôi, mặt cắt không còn giọt máu.

Ý thức của tôi dần chìm vào khoảng không đen tối.

2

Tin tốt là mặc dù vụ t.a.i n.ạ.n xe hơi đã làm đầu tôi bị va chạm mạnh nhưng lại không gây ra thương tích nghiêm trọng nào, chẳng qua là não bị chấn thương nên vẫn phải nhập viện để quan sát thêm.

Tin xấu là, do não bị chấn thương mạnh nên tôi mất trí nhớ rồi.

Bác sĩ cũng không thể chắc chắn khi nào thì tôi hồi phục. Ông ấy nói: "Vấn đề não bộ rất phức tạp. Chưa biết chừng giây sau cô sẽ nhớ lại, nhưng cũng có thể không nhớ được cả đời."

Tôi cảm thấy không vấn đề gì. Giữ được mạng là tốt rồi, ký ức gì đó không quan trọng.

Lương Thiệu nói hắn là chồng tôi, nhưng tôi lại không hề có một chút ấn tượng nào về hắn. Tôi thấy hắn không khác gì một người lạ.

"Tại sao tôi lại mất trí nhớ?" Tôi hỏi hắn.

Lương Thiệu ngồi cạnh giường, quần áo lấm lem bụi bặm và máu, đầu tóc rối tung rối mù. Hắn kể lại cho tôi đầu đuôi sự việc với ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

"Vậy nên, ý của anh là anh ngoại tình rồi muốn ly hôn với tôi, mà tôi còn đỡ t.a.i n.ạ.n xe cộ giúp anh hả?"

Lương Thiệu im lặng không nói gì.

Tôi cau mày: “Tôi mà lại ngu thế á?"

Tôi đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Nhưng nhìn anh hình như cũng đâu phải gu tôi, anh không lừa tôi đó chứ?"

Vóc dáng Lương Thiệu quả thật rất khá: mặt mày sắc nét, thân hình cao to, còn là bộ dáng cấm dục, nhã nhặn mà bại hoại. Đặc biệt là khi hắn đeo kính gọng vàng, đích thị là một tên cầm thú.

Nhưng tôi không thích loại hình này, tôi thích trai hệ thể thao đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển cơ.

Lương Thiệu nhìn tôi, dường như định nói gì nhưng lại thôi.

"Cho tôi xem bản thỏa thuận." Tôi đưa tay về phía hắn.

Tôi không có hứng thú dây dưa với một… quả dưa chuột thối đã ngoại tình. Lấy tiền ly hôn rồi đi tìm các em giai không ngon hơn à?

Lương Thiệu thấp giọng nói: "Thôi bỏ đi. Em đã ra nông nỗi này rồi, chuyện đó để sau hẵng tính."

Tôi thấy có một góc giấy lộ ra khỏi túi hồ sơ rách nát đặt cạnh hắn nên đã tiện tay rút nó ra.

Quả nhiên là thỏa thuận ly hôn.

Tôi rất hài lòng với số tiền trên bản thỏa thuận, không ngờ mình cũng có ngày đột nhiên giàu kếch xù.

Có thể ly hôn với một tên đàn ông không tuân thủ đạo làm chồng, mà còn lấy được một số tiền lớn, trên đời còn chuyện tốt như vậy sao?

Tôi không muốn tiếp tục tranh luận với hắn nữa, dứt khoát bấm chuông gọi y tá.

"Xin hỏi, có thể cho tôi mượn bút được không? Cảm ơn."

"Đợi đã…" Lương Thiệu nhíu mày: "Em không cần phải gấp gáp như vậy, chúng ta có thể về nhà thương lượng lại."

Tôi nhướn mày: "Chẳng phải anh muốn ly hôn gấp với tôi sao? Bồ nhí sắp sinh rồi, phải khẩn trương lên để còn nhập hộ khẩu cho đứa trẻ nữa chứ."

Những người khác trong phòng bệnh nghe thấy thế thì lập tức quay sang khinh bỉ nhìn Lương Thiệu, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

"Trông cũng tử tế đấy, không ngờ lại đi ngoại tình."

"Tình nhân sắp sinh đến nơi rồi nên ép vợ ly hôn. Chậc chậc, loại người gì vậy trời?"

Hắn cắn chặt răng: "Không cần gấp."

Tôi cười nhạo một tiếng, xoèn xoẹt ký tên rồi ném tờ đơn ly hôn cho hắn: "Anh không gấp nhưng tôi gấp. Đàn ông không yêu mình thì không khác gì bắp cải thối, mà tôi lại không muốn có quan hệ gì với bắp cải thối. Đợi tôi xuất viện rồi thì chúng ta đi lĩnh chứng. Cút đi!"

Hắn cầm bản thỏa thuận ly hôn, ngơ ngác nhìn chữ ký trên đó, dường như chưa kịp phản ứng. Một lúc sau, hắn mới liên tục lắc đầu.

"Không được." Lương Thiệu một mực từ chối: "Anh không đi, anh phải ở lại chăm sóc em."

Tôi cau mày: "Anh thuê cho tôi một cô hộ lý là được, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Không biết vì sao mặc dù không có ấn tượng gì với hắn nhưng trong tiềm thức, tôi lại chán ghét người đàn ông này. Nhìn thấy hắn là tôi không kiềm được bực bội.

Lương Thiệu sửng sốt, cầm bản thỏa thuận ngồi ngây ra đó.

Tôi quay người đi, không nhìn hắn nữa.



Buổi tối, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh. Tôi không muốn gọi Lương Thiệu nên dứt khoát tự mình vịn vào tường, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Kết quả là vừa đến cửa, tôi liền nghe thấy Lương Thiệu đang hỏi bác sĩ kiểm tra phòng: “Bác sĩ, chứng mất trí nhớ này của cô ấy… xác suất khôi phục là bao nhiêu?”

Bác sĩ ngẫm ngợi rồi đáp: “Khó xác định lắm. Có rất nhiều nguyên nhân gây mất trí nhớ. Khi não bộ con người bị sốc, nó sẽ mở ra cơ chế tự bảo vệ, niêm phong ký ức đau khổ nhất. Về phần có thể nhớ lại được hay không thì phải xem tiềm thức của cô ấy có tự nguyện không, rất khó nói.”

Bác sĩ nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Lương Thiệu đứng đó.

Hành lang lạnh lẽo được chiếu sáng bởi bóng đèn sợi đốt. Một cái bóng thật dài kéo sau hắn, tấm lưng thoạt nhìn có chút cô đơn.

Hắn sửng sốt đứng đó, bất động hồi lâu. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện